60435.“Tôi đang ở trên xe!” Giọng của An Điềm rất thản nhiên, nhưng trong lòng rất đắc ý.
“Không phải anh đã bảo em phải ở yên trong biệt thự không được chạy lung tung rồi sao? Bây giờ đã tối rối, sao lại còn ra ngoài? Lại còn dám nói dối với đội trưởng vệ sĩ nữa! Lần trước chuyện với Lâm Hiểu Hiểu em quên rồi sao? Có phải sẹo lành rồi thì liền quên đau không?” Cố Thiên Tuấn vì lo lắng cho An Điềm nên giọng điệu rất khó chịu, hỏi liền một tràng mấy câu hỏi.
“Tôi thấy tâm trạng không vui nên ra ngoài chút cho khuây khỏa, vừa hay dì Tần Thanh Nguyệt mời tôi đến nhà chơi, thế nên tôi đi thôi.” An Điềm trong lòng thấy cực đã nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên.
“Tần Thanh Nguyệt? Vệ sĩ nói em đi gặp bạn, người bạn đó của em chính là Tô Thanh Dương đấy à?” Giọng của Cố Thiên Tuấn lập tức trở nên nghiêm trọng, cái tên Tô Thanh Dương này đúng là đục nước béo cò mà!
“Đúng rồi!” An Điềm gật đầu, ra vẻ cực kì hiểu chuyện, “Vậy nên tôi đi với Tô tổng sẽ rất an toàn, anh cứ yên tâm đi công tác đi nhé!”
Đi với Tô Thanh Dương mới là không an toàn nhất đấy!
Cố Thiên Tuấn hít một hơi thật sâu, cố giữ cho bản thân không nổi điên lên: “An Điềm, có phải vì anh quên mất hôm nay là ngày gì nên em mới cố tình chọc tức anh không?”
“Anh quên mất hôm nay là ngày gì?” Nghe câu hỏi này của Cố Thiên Tuấn, An Điềm chẳng hiểu gì cả, liền hoang mang hỏi lại, “Hôm nay là ngày gì?”
Cố Thiên Tuấn ngẩn người, xác nhận lại: “Em thật sự không biết hôm nay là ngày gì à?”
“Tôi không biết!” An Điềm lắc đầu, “Hôm qua tôi có hỏi anh, không phải anh bảo là hôm nay chẳng phải là ngày gì đặc biệt hết sao?”
“Em…” Cố Thiên Tuấn đau đầu đưa tay ôm trán: Thì ra An Điềm thật sự không biết hôm nay là ngày gì, đầu óc cô ấy đúng là không bình thường, ngay cả hôm nay là ngày gì mà cũng quên mất!
“Đưa điện thoại cho Tô Thanh Dương đi.” Cố Thiên Tuấn ra lệnh cho An Điềm.
“Tô tổng đang lái xe, như vậy không hay lắm đâu.”
“An Điềm…”
“Rồi rồi rồi! Tôi đưa là được chứ gì? Nhưng mà đừng nói lâu quá nhé, Tô tổng thật sự đang lái xe mà, phải chú ý an toàn chứ!” An Điềm cũng không muốn chọc giận Cố Thiên Tuấn nên liền chuyền điện thoại cho Tô Thanh Dương.
Tô Thanh Dương giảm tốc lại một chút, cầm điện thoại của An Điềm lên nghe: “A lô, Cố tổng, An Điềm cứ giao cho tôi đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy mà! Anh không cần phải lo, mẹ tôi đã bày sẵn một bàn tiệc lớn…”
“Tô Thanh Dương!” Cố Thiên Tuấn ngắt lời Tô Thanh Dương rồi khẽ nói, “Anh biết hôm nay là ngày gì đúng không?”
Tô Thanh Dương quay sang nhìn An Điềm một cái rồi thản nhiên đáp: “Biết chứ!”
“Anh đã biết hôm nay là ngày gì rồi, tại sao lại còn chen chân vào?” Cố Thiên Tuấn gằn giọng chất vấn.
“Mẹ tôi hôm qua đã hỏi ý của An Điềm rồi, cô ấy nói Cố tổng dường như chẳng có chút biểu hiện nào cho hôm nay cả, thế nên chúng tôi mới mời cô ấy đến.”
Cố Thiên Tuấn càng cố kìm cơn giận thì Tô Thanh Dương lại càng tỏ vẻ thản nhiên, dù sao trước đây ở trước mặt Cố Thiên Tuấn anh đã thường xuyên bị mỉa mai, thế nên bây giờ xem như thiên đạo luân hồi thôi.
“Ai bảo là tôi không có biểu hiện gì?” Cố Thiên Tuấn quay sang nhìn khung cảnh được chuẩn bị long trọng rồi lại hạ giọng nói với Tô Thanh Dương, “Tôi vì muốn cho An Điềm bất ngờ mà đã chuẩn bị suốt cả một tuần đấy!”
“Bất ngờ?” Tô Thanh Dương ngẩn người, bất giác bật cười, một Cố đại tổng tài trước nay trên thương trường không bao giờ muốn lãng phí một phút một giây nào, bây giờ lại bỏ ra suốt một tuần để làm chuyện lãng mạn trẻ con, đúng là hết sức buồn cười mà!
“Bất ngờ? Bất ngờ gì thế?” An Điềm ngồi cạnh đang tò mò lắng nghe cuộc đối thoại giữa Cố Thiên Tuấn và Tô Thanh Dương, vừa nghe thấy từ “bất ngờ” thì lập tức ngạc nhiên.
Tô Thanh Dương thấy vẻ mặt đầy kì vọng của An Điềm, lại nghĩ đến công sức Cố Thiên Tuấn đã bỏ ra thì quyết định sẽ làm người tốt một lần, bèn định nói cho An Điềm biết việc Cố Thiên Tuấn đã chuẩn bị một bất ngờ cho cô: “À, là thế này, An Điềm à, thật ra…”
“Tô Thanh Dương, không được nói cho An Điềm biết chuyện này!” Cố Thiên Tuấn ở đầu dây bên kia nghe thấy thì liền lập tức ngắt lời Tô Thanh Dương.
Bởi vì bất ngờ sở dĩ được gọi là bất ngờ là vì yếu tố không ngờ đến, nếu để cho người khác nói ra thì còn ý nghĩa gì nữa?
Tô Thanh Dương suýt nữa đã nói ra, cũng may Cố Thiên Tuấn ngăn chặn kịp thời, thế nên bí mật mới không bị tiết lộ.
Tô Thanh Dương thở dài rồi nói với Cố Thiên Tuấn ở đầu dây bên kia: “Cái này là do anh không muốn nói đấy nhé, chứ không phải tôi muốn giấu đâu.”
“Bớt nói nhiều, mau đưa An Điềm về đây.”
“Chuyện này… có vẻ hơi khó đấy!” Tô Thanh Dương nhoẻn miệng cười, “Tôi phải hỏi ý kiến của An Điềm đã.”
Tô Thanh Dương vừa nói vừa đưa điện thoại cho An Điềm rồi hỏi: “An Điềm, cô có muốn về không?”
“Không muốn!” An Điềm lắc đầu, tuy cảm thấy Tô Thanh Dương và Cố Thiên Tuấn hôm nay có gì đó kì lạ, nhưng kế hoạch chọc tức Cố Thiên Tuấn của cô vẫn chưa hoàn thành kia mà!
“Đấy, anh nghe thấy rồi đấy, không phải tôi ép An Điềm nhé, là do An Điềm không muốn về mà.” Giọng của Tô Thanh Dương cũng thản nhiên hệt như An Điềm.
“Tô Thanh Dương, tôi còn nhớ dự án mà Cố Thị chúng tôi đầu tư vào cho bên anh vẫn còn đang tiến hành có phải không?” Cố Thiên Tuấn nheo mắt, “Có phải anh muốn tôi rút vốn không?”
“Cố tổng, chuyện này thì anh không đúng rồi!” Tô Thanh Dương tặc lưỡi nói, “Anh là tổng tài tập đoàn Cố Thị trước nay nói một là một nói hai là hai ở thành phố H này, sao lại làm khó tôi trong chuyện kinh doanh như thế?”
“Nếu anh mà không đưa An Điềm đến đây thì tôi sẽ không ngại mà làm khó công ty Tô Thị của anh đâu.” Cố Thiên Tuấn lạnh lùng hừ một tiếng, anh trước nay chưa bao giờ nói mình là chính nhân quân tử gì cả!
Nhưng Tô Thanh Dương bị Cố Thiên Tuấn chèn ép đâu phải là chuyện ngày một ngày hai, làm sao có thể dễ dàng nhận thua? Càng huống hồ bây giờ bên cạnh anh đang có con át chủ bài có thể uy hiếp Cố Thiên Tuấn là An Điềm, anh đương nhiên không thể bị lép vế!
“Chẹp, An Điềm, xin lỗi nhé, nhưng cô không đến nhà tôi được rồi.” Tô Thanh Dương giả vờ luyến tiếc nhìn An Điềm nói, “Cố tổng nói, anh ta sẽ lấy việc rút vốn ra để uy hiếp tôi, bắt tôi phải đưa cô về nhà, vậy nên, chúng ta vẫn nên về đi thì hơn, nếu không dự án đã tiến hành được một nửa của chúng ta sẽ phải giải tán đấy.”
“Cái gì?” An Điềm vừa nghe đến chuyện đó thì liền nổi giận, bèn giật lấy cái điện thoại trong tay Tô Thanh Dương rồi gầm lên với Cố Thiên Tuấn, “Cố Thiên Tuấn, anh đúng là quá đáng, tôi chỉ là muốn đi thăm dì Tần một chút, anh sao lại lạm dụng quyền lực mà uy hiếp Cố tổng? Tôi cũng là một thành viên của dự án, anh mà rút vốn thì khác nào bắt tôi nghỉ việc?”
“Không phải!” Cố Thiên Tuấn liền phủ nhận, sau đó nghiến răng, không ngờ được Tô Thanh Dương lại giở chiêu này.
“Nếu không phải thì thôi không còn gì nữa, tôi cúp máy đây!” An Điềm khó chịu quát.
“An Điềm, bây giờ em về đi được không?” Giọng của Cố Thiên Tuấn lần đầu tiên nghe rất mềm mỏng, giờ anh rất mong Tô Thanh Dương có thể đưa An Điềm về biệt thự, sau đó sẽ nhờ Trương Hiển Hy đưa An Điềm đến đây mà không cho An Điềm biết gì cả!
Nếu được như thế thì đúng là quá tốt!
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, Cố Thiên Tuấn cảm thấy muốn cho An Điềm bất ngờ còn khó hơn cả làm kinh doanh nữa!
“Không được!” An Điềm từ chối một cách quyết liệt, “Cố Thiên Tuấn, bây giờ anh đi công tác mà lại không cho tôi ra ngoài chơi một chút sao?”
“Anh…” Cố Thiên Tuấn không nói được gì.
“Được rồi, Cố Thiên Tuấn, anh cứ yên tâm đi công tác đi, tôi… á!”
An Điềm còn chưa nói xong, Tô Thanh Dương chợt bẻ tay lái đánh xe rẽ ngoặt sang trái, cũng may An Điềm có thắt dây an toàn, nếu không chắc cô đã theo quán tính mà bay ra khỏi xe rồi.
“An Điềm…” Tô Thanh Dương nhìn qua kính chiếu hậu, ánh mắt chợt trở nên cực kì nghiêm trọng, “Sau xe chúng ta hình như có hai chiếc xe đang bám đuôi theo!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT