60433.An Điềm bình thường ăn mặc rất giản dị, bây giờ lại khiến người ta trông thấy mà sững sờ, cô đang mặc một bộ váy lá sen mang phong cách cung đình, phần đuôi váy chia thành nhiều lớp, xen lẫn giữa trắng và hồng rất hài hòa, làm nổi bật lên vẻ lanh lợi của An Điềm, phần hông trang trí bằng mấy cây đinh tán màu đen vô cùng cao quý.

Không những thế, An Điềm còn uốn xoăn cúp tóc mình lại thả trên vai, đôi mi cong vút, đôi mắt anh đào sáng lấp lánh, sống mũi thẳng tắp, đôi môi căng mọng lúc này đỏ hồng, tất cả đều không còn chút dấu vết nào của một bệnh nhân yếu ớt trước đây nữa.

An Điềm khẽ hất cằm, mang đôi giày cao gót cao bảy phân màu đen bản giới hạn mùa hè nhẹ nhàng bước đi.

“Mẹ ơi, mẹ đẹp trở lại rồi!” An An là người đầu tiên phản ứng, cậu chạy đến trước mặt An Điềm, ngẩng cái đầu bé xinh lên nhìn An Điềm đầy yêu thương.

“An An ngoan quá!” An Điềm đắc ý xoa đầu con trai nói, “Mẹ phải ra ngoài một chút, con ở nhà chơi với các chú vệ sĩ đi nhé!”

“Mẹ định đi đâu thế?” An An nắm tay An Điềm thắc mắc hỏi.

“Mẹ đi gặp một người bạn, mà còn là nam nữa! Lát nữa nếu chú Cố có gọi điện hỏi thì con cứ bảo thế nhé!” An Điềm cười nhẹ nhàng, nhưng trong lòng thì đang rất đắc ý.

“Vâng ạ.” An An gật đầu, “Vậy mẹ đi chơi nhớ về sớm nhé!”

An Điềm nghe đến đây, đôi mắt xinh đẹp chợt nheo lại một chút.

“An An à!” An Điềm cúi người kề sát miệng vào tai An An khẽ nói, “Mẹ sẽ về sớm, nhưng nếu chú Cố của con có hỏi, con nhớ nói là tối nay mẹ sẽ không về nhé!”

“Hả?” An An ngơ ngác nhìn An Điềm, “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại gạt chú Cố vậy?”

“Chậc, đây không phải là gạt.” An Điềm khựng lại một chút rồi giải thích với An An, “Đây gọi là đùa! Mẹ và chú Cố lâu lâu đùa với nhau một chút cũng được mà!”

“Vâng.” An An cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, tuy vẫn cảm thấy kì lạ, nhưng thấy dáng vẻ kì vọng của mẹ như thế thì cậu đành phải xuôi theo thôi!

Nhưng chú Cố đúng là đáng thương thật, chú ấy tốt với mẹ như vậy mà mẹ lại còn bày ra mấy trò đùa chán ngắt này.

“An An ngoan lắm!” An Điềm liền thơm lên má An An, sau đó đắc ý đứng thẳng người dậy đi ra ngoài.

Nhưng lúc này, mấy vệ sĩ đang chơi cùng An An chợt tự giác đứng thành một hàng, mặt không cảm xúc mà chặn trước mặt An Điềm.

Đám vệ sĩ chăm chú nhìn An Điềm, tuy mặt không cảm xúc nhưng trong lòng đang tràn ngập sự kích động, họ vốn là những quân nhân xuất ngũ oai phong, vậy mà trước nay toàn phải đi làm cô giáo giữ trẻ, bây giờ cuối cùng cũng đã có công việc phù hợp với mình rồi.

“Các anh… các anh làm cái gì thế?” An Điềm thấy đám vệ sĩ mặt mày nghiêm nghị thì liền bất giác lùi lại một bước.

“Cô An, về chuyện cô muốn đi ra khỏi biệt thự, Cố tổng sẽ không cho phép đâu.” Đội trưởng vệ sĩ nhìn An Điềm nghiêm túc nói.

“Cố Thiên Tuấn không cho phép?” An Điềm lúc đầu cau mày, sau đó phẩy tay, “Không sao đâu, lần này người đến đón tôi là một người bạn thân của tôi mà.”

“Lần trước, cô Lâm Hiểu Hiểu là người của công chúng mà còn khiến cô gặp nạn, bây giờ tên tội phạm Chu Hán Khanh vẫn chưa bị bắt, cho nên…” Đội trưởng vệ sĩ nhìn An Điềm, cảm thấy mình không cần nói thì chắc An Điềm cũng hiểu rằng, họ tuyệt đối sẽ không để cô rời khỏi biệt thự.

“Nhưng lần này tôi đảm bảo sẽ không có vấn đề gì đâu!” An Điềm trịnh trọng nhìn đội trưởng vệ sĩ, “Người này đủ tín nhiệm, Cố Thiên Tuấn cũng biết mà!”

“Nhưng mà cô An à…”

“Cố Thiên Tuấn đã đồng ý cho tôi đi rồi!” An Điềm nhìn dáng vẻ cứng đầu của đội trưởng vệ sĩ thì liền nói dối mà lôi Cố Thiên Tuấn ra.

“Được rồi, cô An, cô vui lòng đợi một chút, tôi sẽ gọi điện xác nhận với Cố tổng.” Đội trưởng gật đầu với An Điềm, rồi vừa nói vừa rút điện thoại ra.

“Ấy, anh khoan đã!” An Điềm hốt hoảng nắm chặt cánh tay đội trưởng lại, tuyệt đối không được để anh ta gọi điện cho Cố Thiên Tuấn, lỡ như lộ ra thì sẽ hỏng chuyện, mình đang muốn chọc tức Cố Thiên Tuấn cơ mà!

“Cô An Điềm…” Đội trưởng vệ sĩ cúi đầu nhìn cánh tay mình đang bị An Điềm giữ chặt, có hơi ngập ngừng, cũng may anh đã được huấn luyện nhiều năm ngoài sa trường nên có làn da đen bóng, nếu không thì mấy đồng nghiệp của anh và cả An Điềm sẽ nhận ra mặt anh lúc này đã đỏ lên.

An Điềm nhìn theo hướng nhìn của đội trưởng, nhận ra mình đã thất lễ nên liền buông tay ra: “Chẹp, xin lỗi anh! Do tôi hốt hoảng quá.”

“Không sao.” Đội trưởng vệ sĩ lắc đầu rồi lại chắp tay ra sau lưng, giữ khoảng cách với An Điềm.

“Thật ra, tôi muốn nói là…” An Điềm ấp úng một lúc rồi lại tiếp tục nói dối, “Cố Thiên Tuấn mấy ngày nay đều rất bận, tôi ra ngoài gặp bạn chỉ là chuyện nhỏ, không cần làm phiền anh ấy.”

“Nhưng mà…”

An Điềm còn chưa đợi đội trưởng nói xong đã lập tức “giảng đạo lí” với anh: “Đội trưởng, anh nghĩ kĩ mà xem, sáng sớm hôm nay, Cố Thiên Tuấn đã vì chuyện công ty mà ra ngoài rồi đúng không? Rồi chiều nay anh ấy lại ra ngoài công tác đúng không? Vậy nếu chúng ta mà làm lỡ công việc của anh ấy thì sẽ rất không hay đúng không?”

“Cô An Điềm, đúng thì đúng, nhưng mà…”

“Đúng chính là đúng, làm gì còn có nhưng nhị gì?” An Điềm phẩy tay, “Vậy quyết định thế đi! Tôi đi gặp bạn tôi đây.”

“Nhưng chúng tôi có thể…”

“Không được đi theo tôi!” An Điềm lại ngắt lời đội trưởng, kiên quyết lắc lắc ngón tay mình, nghiêm nghị nói, “Không ai được đi theo tôi cả!”

An Điềm nói xong liền nghênh ngang bước ra cổng biệt thự.

Đám vệ sĩ nhìn theo bóng dáng yêu kiều của An Điềm rồi lại khó xử nhìn sang đội trưởng: “Đội trưởng, bây giờ phải làm sao?”

“Còn sao nữa? Đương nhiên là phải bám theo rồi!” Từ sau khi xảy ra sự cố với Lâm Hiểu Hiểu, đội trưởng vệ sĩ cảm thấy không thể tin ai được nữa, bây giờ làm sao có thể để An Điềm đi một mình?

Nhưng thấy dáng vẻ xua đuổi của cô, anh ta cảm thấy chỉ còn cách âm thầm bám theo.

Nghĩ đến đó, đội trưởng liền đưa tay chỉ vào mấy đồng đội đứng gần mình nói: “Các anh mau đi theo cô An Điềm, sau đó phải luôn báo cáo vị trí cụ thể của cô An Điềm cho tôi. Chú ý không được để cô An Điềm phát hiện ra đấy!”

“Rõ!” Mấy vệ sĩ nhận nhiệm vụ, mau chóng lái xe đi.

“Đội trưởng, vậy còn chúng tôi thì làm gì?” Mấy vệ sĩ còn lại nhìn đồng nghiệp của mình đi làm nhiệm vụ, trong lòng ngưỡng mộ vô cùng, sau đó lại đồng loạt nhìn về phía An An đang chơi đồ chơi, trong lòng ngao ngán: Đám người còn lại chúng ta lẽ nào lại phải tiếp tục trông trẻ sao?

“Tôi nghĩ lại thấy vẫn nên hỏi Cố tổng thì hơn.” Đội trưởng vệ sĩ trầm ngâm một lát rồi nói, “Tuy cô An Điềm trông không giống người sẽ nói dối, nhưng đề phòng vẫn hơn!”

“Vâng.” Đám vệ sĩ còn lại cảm thấy đội trưởng nói rất có lí, thế nên đều gật đầu.

Còn đội trưởng thì liền rút điện thoại ra…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play