60408.Chu Mộng Chỉ bị Cố Thiên Tuấn bày kế nên đã kí vào đơn li hôn, tài sản chung của vợ chồng đều thuộc về Cố Thiên Tuấn hết, nhưng số cổ phần này là tài sản riêng mà Cố Thiên Tuấn lúc đầu đã cho cô ta, là tia hi vọng cuối cùng của cô ta! Chu Mộng Chỉ biết ngay Leonard đến tìm mình là có mục đích khác mà!

“Dù sao thì số cổ phần này thật ra đều đang nằm trong tay Cố Thiên Tuấn cả rồi, tuy trên danh nghĩa là của cô nhưng cô hoàn toàn không còn khả năng lấy lại, chi bằng cứ giao cho tôi, có khi sẽ có ích hơn đấy.” Leonard nói xong liền áp sát lại Chu Mộng Chỉ, “Cô Chu, cô đừng quên là ngoài tôi ra thì chẳng còn ai có thể cứu cô ra khỏi nhà tù này!”

Chu Mộng Chỉ mím môi, trong lòng thấy rất căm phẫn: Leonard đúng là đê tiện, bắt mình bỏ ra số tiền lớn như vậy để đổi lấy sự tự do! Đúng là tham lam quá độ mà!

“Cô Chu, cô suy nghĩ xong chưa?” Leonard vừa nói vừa cố tình nhìn vào cái đồng hồ đắt tiền trên tay, “Tôi bận lắm đấy.”

“…” Chu Mộng Chỉ nghiến răng, cho dù có không nỡ từ bỏ số cổ phần đó thì cô ta cũng hiểu, bây giờ chỉ có Leonard mới cứu được cô ta! Nếu bỏ mất cơ hội này thì cô ta có thể sẽ phải ở trong nhà tù này cả đời!

“Tôi có ba yêu cầu! Nếu anh đáp ứng ba yêu cầu này thì tôi mới bằng lòng kí vào thỏa thuận này!” Chu Mộng Chỉ nhìn chằm chằm Leonard, có vẻ đã thỏa hiệp.

“Cô nói xem!” Leonard không nhận lời ngay mà đổi sang ngồi một tư thế nhàn nhã khác rồi nói, “Nếu quá khó thì tôi còn phải suy xét lại.”

“Thứ nhất, tôi muốn trả thù đám người đã bắt nạt tôi trong tù. Thứ hai, giúp tôi tìm một luật sư, biện hộ cho tôi khi ra tòa. Thứ ba, giúp tôi tìm tung tích của Chu Hán Khanh!”

“Chậc chậc chậc…” Leonard đột nhiên cảm thấy có hơi buồn cười, bảo anh tìm luật sự biện hộ thì còn hiểu được, bảo anh tìm Chu Hán Khanh nghe cũng rất hợp lí, nhưng bảo anh phải giúp cô ta trả thù đám nữ phạm nhân kia thì đúng là đã quá nhỏ mọn rồi!

Chu Mộng Chỉ bây giờ đã rơi vào bước đường này rồi mà vẫn nung nấu quyết tâm báo thù, xem ra cả đời này cô ta sẽ không bao giờ chịu thua ai.

“Anh cười như thế là có ý gì?” Chu Mộng Chỉ khó chịu nhìn Leonard uy hiếp, “Nếu anh không chấp nhận ba yêu cầu của tôi thì tôi sẽ không đồng ý nhượng số cổ phần đó lại cho anh đâu!”

“OK, OK!” Leonard nhún vai, “Tôi có thể làm được mấy điều kiện mà cô vừa đưa ra, cô kí đi!”

Dù sao cô cũng chẳng thể sống được đến ngày ra tòa, càng chẳng có cơ hội mà gặp Chu Hán Khanh! Ánh mắt Leonard lóe lên một tia sáng, nhưng ngay sau đó lại tan đi trong đồng tử xanh lục ấy.

Chu Mộng Chỉ hoàn toàn không biết chuyện gì sắp xảy ra, sau khi nghe câu trả lời đồng ý của Leonard rồi mới hài lòng kí tên mình vào tập văn kiện dày ấy.

Chu Mộng Chỉ đặt bút xuống bàn, đẩy ra trước mặt Leonard nói: “Bây giờ anh nên thực hiện việc đầu tiên mà anh vừa hứa với tôi đi!”

“Được thôi!” Leonard cười nhẹ nhàng rồi phẩy tay, tỏ ý bảo mấy người sau lưng đi theo Chu Mộng Chỉ.

Còn anh thì phải đi làm một chuyện quan trọng hơn, đó là phải đích thân đi gặp nói chuyện với cục trưởng, vì dù sao chuyện làm trái ý Cố Thiên Tuấn mà cho Chu Mộng Chỉ tại ngoại là một việc rất khó.

Leonard rời khỏi nhà tù, còn Chu Mộng Chỉ thì dẫn mấy người mặc áo đen hiên ngang bước vào phòng giam.

Đám nữ phạm nhân kia trông thấy Chu Mộng Chỉ vừa rồi bị họ đánh cho ngớ ngẩn, bây giờ lại dương dương đắc ý dẫn một đám người quay lại!

Bất giác, tất cả bọn họ đều sợ hãi đứng ra phía sau người phụ nữ to béo.

Còn người phụ nữ béo không có nơi nào để trốn, đành phải bấm bụng nhìn Chu Mộng Chỉ quát: “Con khốn, mày còn chưa bị đánh đủ à?”

Chu Mộng Chỉ cười khẩy rồi nói với đám người áo đen bên cạnh: “Trói nó lại, người đầu tiên tôi muốn đánh chính là con khốn này!”

Mấy người áo đen có hơi ngán ngẩm, tay của họ là dùng để cầm súng bắn địch, bây giờ lại đi ức hiếp mấy người phụ nữ, thật sự là không chấp nhận được.

Nhưng vì đã được giao nhiệm vụ này nên họ đành phải miễn cưỡng nghe lời Chu Mộng Chỉ.

Thế là, đám người áo đen liền tiến đến trói người phụ nữ béo kia lại.

“Con khốn! Mày dám đánh tao này!” Chu Mộng Chỉ bước lên đá người phụ nữ béo một cái rồi giơ tay tát lia lịa vào mặt cô ta.

Đám nữ phạm nhân khác lúc này sợ đến mức run bần bật, không dám ho he tiếng nào.

“Chúng mày chờ đó, hôm nay không đứa nào thoát đâu!” Chu Mộng Chỉ chỉ tay vào mặt đám nữ phạm nhân mà rống lên.

Mấy người mặc áo đen cạn lời nhìn bộ dạng điên cuồng của Chu Mộng Chỉ và đám nữ phạm nhân thấp hèn kia, trong đầu đột nhiên nhớ ra một câu nói: Đúng là chó cắn chó.

**

Sau khi Leonard vất vả vận dụng mối quan hệ, Chu Mộng Chỉ cuối cùng cũng được tại ngoại.

Và tin này mau chóng đến tai Cố Thiên Tuấn.

“Vào đúng lúc quan trọng này, sao Leonard lại nhảy ra?” Trương Hiển Hy nhìn Cố Thiên Tuấn, thắc mắc nói, “Mỗi khi có chuyện gì xảy ra thì cần phải xem người được lợi cuối cùng là ai, ai có khả năng là người đứng đằng sau toàn bộ chuyện này…”

Nói đến đây, Trương Hiển Hy đột nhiên cau mày, vẻ mặt như đã hiểu ra gì đó: “Đúng rồi, số cổ phần đứng tên Chu Mộng Chỉ. Thứ mà Leonard đang dòm ngó rất có khả năng chính là số cổ phần của Cố Thị mà Chu Mộng Chỉ đang đứng tên! Bây giờ tôi sẽ đi điều tra xem số cổ phần ấy đã được chuyển tên chưa, còn nữa, có thể tung tích của An Điềm cũng có liên quan đến Leonard!”

“Không cần đâu.” Cố Thiên Tuấn bác bỏ đề nghị của Trương Hiển Hy, anh cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Người đứng đằng sau mọi chuyện đã chơi một ván cờ rất lớn, vậy thì sẽ không dễ dàng bị lộ diện vào lúc này, có thể Leonard cũng chỉ là một con cờ của người đó thôi.

Có điều, Cố Thiên Tuấn cảm thấy rất lạ, người có thể sai khiến Leonard đích thân ra tay như vậy thật sự không nhiều, một người có thế lực lớn như vậy rốt cuộc là ai?

“Sao vậy?” Trương Hiển Hy không hiểu, “Nếu số cổ phần đó thật sự được chuyển sang tên của Leonard thì có khi chúng ta sẽ có thể từ anh ta mà lần ra được tung tích của An Điềm đấy.”

“Cổ phần có thể chuyển qua chuyển lại mà, chúng ta cần phải xem người cuối cùng sở hữu số cổ phần đó là ai, thế nên bây giờ mà điều tra thì có hơi sớm.” Cố Thiên Tuấn bình thản nói, “Tôi cảm thấy, sau này sẽ còn xảy ra chuyện nữa, chúng ta phải từ từ chờ đợi xem rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.”

“Vậy còn An Điềm?” Trương Hiển Hy thắc mắc hỏi Cố Thiên Tuấn, “Anh không lo cho An Điềm sao?”

Nghe Trương Hiển Hy hỏi, Cố Thiên Tuấn lập tức nhíu mày.

Anh sao có thể không lo cho An Điềm? Anh bây giờ, mỗi phút mỗi giây đều đang hối hận, nếu anh mà lật bài ngửa sớm với Chu Mộng Chỉ thì có lẽ An Điềm đã không gặp phải những chuyện này rồi!

Nhưng với những việc đang xảy ra hiện giờ, Cố Thiên Tuấn đang dần dần nhận ra những thứ mà lúc trước anh không để ý đến.

Bất kì ai làm chuyện gì cũng đều có một mục đích cả.

Người có thể giương súng bắn Chu Hán Khanh thì chắc chắn phải rất có thế lực, An Điềm bình thường không thể giao thiệp với người như vậy, thế nên người đó rất có thể là kẻ thù của anh, và mục đích hắn bắt cóc An Điềm là để ra điều kiện với anh.

Nhưng đã nhiều ngày trôi qua mà anh vẫn không thu được chút manh mối nào.

Cũng có nghĩa là, người đã đưa An Điềm đi ấy không phải đang nhắm vào anh, cũng không thể là kẻ thù của An Điềm. Vậy nên, Cố Thiên Tuấn cho rằng, mục đích của người ấy rất đơn giản: Hắn chỉ muốn cứu An Điềm mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play