60398.Trong biệt thự trang viên ngoại ô thành phố S…

Chàng trai áo trắng vẫn không thay bộ áo dính máu đỏ tươi trên người mình, anh đứng thẫn thờ trước cửa, yên lặng nhìn cánh cửa đóng chặt. An Điềm giờ đang nằm trong phòng phẫu thuật, thế nên anh chỉ có thể đợi ở đây thì trong lòng mới thấy bình tĩnh được một chút.

Một loạt tiếng bước chân dồn dập chợt vang lên, Thẩm Sở Hà đầu tóc rối bù đang kéo tay Susan chạy đến, cô mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh, phối với chiếc quần form rộng màu trắng, mang đôi giày da màu nâu nhạt làm tôn lên làn da trắng hồng của mình.

So với cô, Susan mặc một bộ đồ già dặn hơn, đó là một chiếc váy liền thân màu đen phối với áo khoác trắng bên ngoài, mái tóc xoăn dài thả trên vai.

Susan chạy đến còn cách chàng trai khoảng một mét thì liền giảm tốc, khi chỉ còn cách anh nửa mét thì đứng hẳn lại, cúi đầu cung kính chào anh: “Chào cậu chủ.”

Chàng trai áo trắng không quan tâm Susan, vẫn cứ đứng ngây tại chỗ.

Còn Thẩm Sở Hà thì vẫn tiếp tục đi tới, trông thấy dáng vẻ thất thần ấy của anh, đôi mày xinh đẹp lập tức cau lại.

Cô bước nhanh đến bên cạnh anh, lo lắng nói: “Sao cậu lại mất bình tĩnh như vậy? Cùng lắm thì chỉ một buổi hoặc một ngày nữa là Cố Thiên Tuấn sẽ tìm ra được An Điềm, đến lúc đó, cậu có thể nhân lúc Cố Thiên Tuấn bận chăm sóc cho An Điềm mà vào tù tìm Chu Mộng Chỉ, rồi thực hiện việc mà chúng ta đã lên kế hoạch bấy lâu, như vậy không phải sẽ ngư ông đắc lợi sao?”

“…” Thẩm Sở Hà đã nói xong từ lâu, nhưng chàng trai kia vẫn không hề ngước mắt lên, cứ như không hề nghe thấy lời Thẩm Sở Hà nói vậy.

Thẩm Sở Hà thấy anh hoàn toàn không quan tâm đến mình thì liền căm phẫn nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, sau đó bước ra chắn trước mặt anh, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh nói: “Bây giờ thì hay rồi, cậu đã cứu An Điềm ra, nhưng mà đã đánh rắn động cỏ! Cho dù cậu có trốn kĩ đến đâu thì với trí thông minh của Cố Thiên Tuấn, anh ta nhất định sẽ có phòng bị, tuy chúng ta vẫn có thể tiến hành mọi việc theo kế hoạch, nhưng cậu có thể đảm bảo Cố Thiên Tuấn không chơi lại chúng ta không? Mình…”

“Thẩm Sở Hà.” Chàng trai lạnh lùng ngắt lời Thẩm Sở Hà, đưa mắt nhìn cô rồi lạnh lùng nói, “Hình như cậu chưa hiểu rõ vị trí của cậu thì phải.”

“Mình…” Thẩm Sở Hà hít một hơi thật sâu, gương mặt luôn nở nụ cười bây giờ méo đi vì giận, “Mình chỉ muốn tốt cho cậu thôi! An Điềm vẫn còn cầm cự được mà, cậu…”

“Đủ rồi!” Chàng trai lại chuyển ánh nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, nói bằng vẻ mặt không cảm xúc, “Trong vòng nửa tháng không được xuất hiện trước mặt tôi, nếu không thì cả đời này đừng hòng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

“Mình…” Thẩm Sở Hà mấp máy môi, sau đó phải cố nghiến chặt răng mới ngăn được mình nói mấy câu kích động, bởi vì cô hiểu rất rõ tính tình của chàng trai trước mặt mình, nếu cô mà còn nói thêm một câu nữa thì anh chắc chắn sẽ tăng thời hạn từ nửa tháng lên thành hai tháng!

Mình đã quá xem trọng số cổ phần của tập đoàn Cố Thị mà xem nhẹ tính quan trọng của An Điềm rồi!

Thẩm Sở Hà nắm chặt tay lại: Ban đầu mình còn định nhân cơ hội này mà trừ khử hoàn toàn An Điềm, rồi giúp cậu ấy lấy được số cổ phần của tập đoàn Cố Thị!

Ai ngờ cậu ấy vừa nghe Susan báo rằng An Điềm đã bị bắt cóc thì lại lập tức không màng gì nữa!

Thẩm Sở Hà nghĩ đến đây liền tức tối liếc nhìn Susan: Susan này đúng là quá cố chấp rồi, trung thành thì trung thành, nhưng trước khi làm việc gì cũng nên nghĩ xem thế nào mới là tốt nhất chứ!

Thấy ánh mắt Thẩm Sở Hà cứ liếc ngang liếc dọc, chàng trai bất giác cau đôi mày đẹp của mình lại: “Còn chưa đi?”

Câu đuổi thẳng thừng của chàng trai khiến Thẩm Sở Hà có hơi xanh mặt, cô mím môi, cố nuốt sự không cam tâm xuống: Được, bây giờ mình sẽ nhịn, rồi sẽ có ngày mình có được cậu thôi! Rồi sẽ có ngày mình có được cậu!

Thẩm Sở Hà nghiến răng, tự giác rời đi.

Cô đưa tay vuốt lại mái tóc rối của mình rồi lại nở nụ cười ấm áp như ánh dương, hệt như chưa có chuyện gì xảy ra cả, ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước đi.

Susan từ nãy vẫn luôn cúi đầu, thấy Thẩm Sở Hà đi rồi, trong lòng càng thêm bất an, cô hít một hơi thật sâu rồi trịnh trọng nói: “Cậu chủ, tôi xin lỗi.”

Lúc này, Susan đang hối hận vô cùng, thật ra một tiếng đồng hồ sau khi An Điềm bị mất tích, Susan là trợ lí tổng tài của tập đoàn Cố Thị đã biết được tin này ngay.

Susan biết rõ cậu chủ của cô rất quan tâm đến An Điềm, nhưng cậu chủ thời gian này đều đang bận bàn chuyện hợp tác với một người bạn ở Mỹ, người bạn đó Susan từng gặp rồi, là một người từng hợp tác vài dự án nhỏ với Cố Thị, còn từng tham gia tiệc kỉ niệm ngày cưới của Cố Thiên Tuấn: Leonard.

Thế nên, Susan đã báo lại việc này với người luôn thân cận với cậu chủ mình là Thẩm Sở Hà.

Nhưng Thẩm Sở Hà sau khi biết tin này lại bảo với Susan rằng, tuyệt đối phải án binh bất động, khoan báo chuyện này lại cho cậu chủ đã.

Susan lúc đó đã đồng ý, quyết định khi nào tìm được An Điềm rồi thì mới báo lại cho cậu chủ biết.

Nhưng việc giải cứu kéo dài từ chiều đến tối, đến khi Susan theo Cao Lỗi chạy vào bệnh viện nhìn thấy Khưu Doanh Doanh bị thương thì mới ý thức được rằng, chuyện này có vẻ không hề đơn giản chút nào.

Susan vẫn còn nhớ, bệnh viện tối đó vô cùng ồn ào, tiếng kêu gào đau đớn của đủ loại bệnh nhân vang vọng khắp nơi, ngay cả mùi máu dường như cũng trở nên nồng nặc hơn.

Cao Lỗi thường ngày luôn bình tĩnh, nhưng khi đứng trước mặt bác sĩ hôm đó thì hệt như một đứa trẻ vừa đánh mất tất cả, trong ánh mắt tràn ngập sự khủng hoảng.

Susan đứng bên cạnh, nghe hết toàn bộ những lời bác sĩ nói.

“Đầu của cô Khưu Doanh Doanh bị đánh mạnh, bị chấn thương sọ não nhẹ, trong não tụ máu bầm, rất có khả năng sẽ bị hôn mê vĩnh viễn. Ngoài ra, hai mắt của bệnh nhân bị rạch, tuy thủy tinh thể ở mắt chưa bị tổn thương, nhưng giác mạc lại tổn hại nghiêm trọng, cho dù bệnh nhân có tỉnh lại thì mắt cũng không thể nào nhìn thấy lại được nữa.”

Susan tuy là người ngoài, nhưng khi nghe những lời bác sĩ nói thì cũng cảm thấy đó như những quả tạ ngàn cân, từng cái từng cái đập vào người Cao Lỗi, một sự thật tàn khốc như vậy khiến một người luôn đứng thẳng người như Cao Lỗi bây giờ bắt đầu lảo đảo.

Cho dù Susan có đứng về phía ai thì Cao Lỗi vẫn là người đã làm việc chung với cô bao nhiêu năm qua, mỗi khi cậu chủ không giao nhiệm vụ cho cô thì cô vẫn là trợ lí tổng tài của tập đoàn Cố Thị, cũng là người bạn thân của Cao Lỗi.

Cảm thấy thương xót, Susan đã giúp Cao Lỗi sắp xếp mọi việc, bao gồm việc báo tin cho bố mẹ Khưu Doanh Doanh và những việc lặt vặt như đóng tiền phẫu thuật và nhập viện.

Susan biết, thật ra trên đời này không có cái gọi là thông cảm thật sự, nếu chuyện đó không liên quan trực tiếp đến bản thân thì người ta sẽ không bao giờ thấy đau cả.

Thế nên, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, Susan liền âm thầm rời đi, để Cao Lỗi yên tĩnh một mình.

Từ chuyện Khưu Doanh Doanh bị tập kích đến chuyện An Điềm bị mất tích đều khiến Susan càng nghĩ càng thấy bất an, cuối cùng quyết định gọi điện cho cậu chủ.

Susan đến tận bây giờ vẫn còn nhớ, cậu chủ vốn luôn ôn tồn của cô khi vừa hay tin An Điềm mất tích thì đã nổi trận lôi đình, Susan phải cố gắng kìm cơn sợ mà nói rằng người bắt cóc An Điềm rất có khả năng chính là Chu Hán Khanh.

Cũng may lúc cậu chủ vừa về thành phố H đã từng dặn dò cô phải cố gắng tiếp cận Chu Hán Khanh, thế nên mới có chuyện Chu Hán Khanh cho Susan vay tiền.

Nhưng điều Chu Hán Khanh không biết chính là, vào trước khi cuộc họp cổ đông diễn ra, Susan không chỉ gửi cho anh ta một tin nhắn mà còn đính kèm một phần mềm ẩn nữa.

Chỉ cần Chu Hán Khanh đọc tin nhắn ấy của Susan thì điện thoại của anh ta lập tức sẽ bị định vị, cho dù có đi đâu thì cũng dễ dàng được cậu chủ tra ra.

Ban đầu cậu chủ ra lệnh cho cô làm vậy là vì muốn đảm bảo luôn nắm được vị trí của Chu Mộng Chỉ, ai ngờ lần này lại xảy ra chuyện An Điềm bị bắt cóc.

Nhưng cũng chính nhờ thế mà cậu chủ vừa hay tin An Điềm bị bắt cóc thì đã có thể tìm ra và giải cứu cô còn nhanh hơn Cố Thiên Tuấn vốn đã tìm kiếm từ trước đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play