“Nhưng chuyện của Chu Minh Phong, anh giải thích thế nào?” Chu Mộng Chỉ hoàn toàn không có chút ăn năn nào, trong thế giới của cô ta thì tất cả mọi người đều tự tư tự lợi, cô ta không bao giờ tin rằng sẽ có người nào đó tốt với cô ta cả đời.
Cho dù là Cố Thiên Tuấn hay Chu Hán Khanh thì Chu Mộng Chỉ cũng không tin. Cô ta luôn cảm thấy, theo thời gian thì hai người ấy sẽ dần dần mất đi cảm giác mới mẻ, Cố Thiên Tuấn rồi sẽ thích một người phụ nữ khác, vậy nên, cô ta khao khát giữ Chu Hán Khanh bên mình để bảo vệ cho cô ta.
Nhưng Chu Mộng Chỉ cũng lại sợ Chu Hán Khanh sẽ không thể luôn cam tâm tình nguyện thế này, vậy nên cô ta lúc nào cũng đa nghi.
“Anh…” Chu Hán Khanh nghiến răng, cũng không biết phải nói sao để Chu Mộng Chỉ tin mình, bởi vì anh ta thật sự cũng không biết mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, trong đầu Chu Hán Khanh chợt bật ra một suy nghĩ đáng sợ, anh ta cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh rồi hỏi dò Chu Mộng Chỉ: “Mộng Chỉ, em có cảm thấy đây là một cái bẫy không?”
“Bẫy? Bẫy gì chứ?” Trong lòng Chu Mộng Chỉ bắt đầu dâng lên một cảm giác bất an, nếu Chu Minh Phong không phải lấy được thông tin của cô ta từ chỗ Chu Hán Khanh, vậy thì đã lấy được từ ai chứ?
Chu Hán Khanh không trả lời mà bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, tuy anh ta không biết rốt cuộc là ai muốn hại Mộng Chỉ, nhưng việc Mộng Chỉ bị bày kế rõ ràng chính là sự thật.
Rất rõ ràng, thông tin của Mộng Chỉ đã bị một người bí ẩn tiết lộ cho Chu Minh Phong, và mục tiêu của người đó có lẽ là muốn lợi dụng Chu Minh Phong để uy hiếp Chu Mộng Chỉ.
Nhưng bây giờ Chu Minh Phong đã chết rồi, vậy thì…
Nghĩ đến đây, Chu Hán Khanh lập tức căng thẳng hỏi: “Mộng Chỉ, em đã giải quyết Chu Minh Phong thế nào vậy? Em phải kể lại thật chi tiết toàn bộ quá trình cho anh nghe!”
Nếu tất cả những việc Chu Mộng Chỉ làm đều bị người bí ẩn ấy thu thập lại chứng cứ, vậy thì Mộng Chỉ sẽ nguy to!
“Em mua đại một chiếc xe của một người lạ ở chợ đen, sau đó cắt đi vài sợi dây trong chiếc xe ấy rồi giao xe cho Chu Minh Phong. Chu Minh Phong lái chiếc xe mất phanh ấy mà lao xuống sông, chết đuối rồi.” Chu Mộng Chỉ kể sơ lược lại quá trình tử vong của Chu Minh Phong.
“Từ một người lạ? Em có chắc đó là người lạ không?”
“Em chắc mà!” Chu Mộng Chỉ gật đầu, “Em cũng sợ sau khi Chu Minh Phong chết, cảnh sát sẽ điều tra ra em, vậy nên chỉ mua đại một chiếc xe second-hand.”
“Vậy tên bán xe đó có trông thấy mặt của em không?”
“Không!” Chu Mộng Chỉ lắc đầu, “Lúc đó em đeo khẩu trang và kính đen, vả lại người đó chỉ chăm chăm đếm tiền, hoàn toàn không trông thấy mặt em.”
“Tốt lắm.” Chu Hán Khanh thở phào nhẹ nhõm, Mộng Chỉ không vì sự xuất hiện bất ngờ của Chu Minh Phong mà mất đi lí trí, đây là điều khiến anh ta cảm thấy an ủi nhất, “Vậy trong suốt quá trình đó, em có thấy ai đi theo em không?”
“Chuyện này…” Chu Mộng Chỉ ngập ngừng một lát rồi nói đúng sự thật, “Lúc ấy em chỉ nghĩ đến chuyện muốn giết Chu Minh Phong, hoàn toàn không để ý xem là có ai đi theo mình không.”
Sắc mặt Chu Hán Khanh lập tức sa sầm lại: Nếu có người đi theo Mộng Chỉ và biết hết những việc cô đã làm thì cho dù Mộng Chỉ có che giấu giỏi thế nào cũng sẽ mau chóng bị phát hiện ra thôi!
“Có vấn đề gì sao, Hán Khanh?” Chu Mộng Chỉ cuối cùng cũng bắt đầu thấy sợ rồi, nếu không phải Chu Hán Khanh là người đã tiết lộ chuyện cho Chu Minh Phong, vậy thì là ai chứ?
“Anh nghĩ mình cần quay về thành phố H một chuyến.” Chu Hán Khanh trầm ngâm một lúc rồi quyết định, “Anh phải điều ra rõ ràng chuyện này thì mới yên tâm được.”
“Nhưng anh chỉ vừa mới đi chưa được mấy tuần, em sợ Thiên Tuấn sẽ…” Chu Mộng Chỉ mím môi lo lắng.
“Anh sẽ lén quay về, không để Cố Thiên Tuấn biết đâu!” Chu Hán Khanh đề nghị, “Chúng ta sẽ gặp nhau ở gần công ty Tô Thị mà em làm việc, như vậy thì em sẽ không cần phải ra ngoài để gặp anh, sẽ không dẫn đến sự nghi ngờ của người khác.”
“Thôi được.” Chu Mộng Chỉ nghĩ lại những điều Chu Hán Khanh vừa nói, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Vài ngày sau…
Tin tức vụ tai nạn xe hơi của Chu Minh Phong đã lên báo, cả xe và người đều lao xuống sông và chìm xuống, bây giờ vẫn còn đang vớt. Chu Mộng Chỉ cầm điện thoại đọc tin tức, trong lòng càng lúc càng thấy bất an. Chuyện này liệu có như Hán Khanh đã nói, Chu Minh Phong thật ra chỉ là một con cờ, còn chuyện ép cô ta giết người rồi nắm thóp mới là mục đích cuối cùng của người đó?
Nhưng người đó là ai chứ?
“Chị An Điềm! Sao chị cứ nhìn điện thoại mà ngẩn người vậy?”
“Doanh Doanh, em nhỏ tiếng một chút không được sao?”
Giọng nói ríu rít phía xa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Chu Mộng Chỉ, cô ta khó chịu trừng mắt nhìn Khưu Doanh Doanh và An Điềm rồi lại tiếp tục xem tin tức trong điện thoại.
Lúc này, một tin nhắn chợt gửi đến điện thoại của Chu Mộng Chỉ: Mộng Chỉ, anh đang ở bãi đỗ xe tầng hầm công ty Tô Thị, em mau đến đi.
Chu Mộng Chỉ vội vàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy các đồng nghiệp người thì đang bận rộn với công việc, người thì đang len lén trò chuyện với nhau, người ngồi gần cô ta nhất là Trương Hiển Hy cũng đang chăm chú vẽ bản thảo.
Cô ta hít một hơi thật sâu rồi cố gắng tỏ vẻ đứng dậy thật bình thường bước ra ngoài văn phòng.
Chu Hán Khanh đang ngồi trong xe, anh ta đã bay xuyên đêm về thành phố H, còn chưa kịp nghỉ ngơi, vừa xuống máy bay là đã chạy ngay đến đây.
Trong lòng lo lắng cho Chu Mộng Chỉ, Chu Hán Khanh cảm thấy mỗi phút mỗi giây trôi qua đều rất khó chịu, anh ta cứ nhìn ra ngoài, mong mau chóng trông thấy Chu Mộng Chỉ.
Cuối cùng, Chu Mộng Chỉ cũng xuất hiện, trên người lúc này mặc bộ váy liền thân màu đen của bộ sưu tập mùa xuân, tóc buộc hờ hững phía sau, để lộ cái cổ trắng ngần, đôi hoa tai kim cương được cắt gọt tinh xảo, trong tầng hầm xe khá tối mà vẫn sáng lấp lánh, bộ trang phục đen lại càng làm nổi bật làn da trắng trẻo của Chu Mộng Chỉ, khiến cô ta trông lạnh lùng mà vẫn kiều diễm.
“Mộng Chỉ!” Chu Hán Khanh mở cửa xe ra đón, Chu Mộng Chỉ trông thấy Chu Hán Khanh kích động như thế thì liền lắc đầu, tỏ ý bảo anh ta mau ngồi lại vào trong xe.
Chu Hán Khanh lúc này mới bình tĩnh trở lại, anh ta nhìn xung quanh, thấy không có ai ở đó mới yên tâm.
Hai người ngồi vào xe, Chu Hán Khanh lập tức ngắm nhìn Chu Mộng Chỉ một lượt, mới mấy tuần không gặp thôi mà anh cảm giác dài đằng đẵng như mấy thế kỉ.
Bây giờ được nhìn thấy người mình yêu ngồi trước mặt rồi, Chu Hán Khanh không kìm được mà ôm Chu Mộng Chỉ vào lòng, “Mộng Chỉ, mấy hôm nay, em sống vẫn ổn chứ?”
Ngược lại với vẻ kích động của Chu Hán Khanh, Chu Mộng Chỉ trông lại rất lãnh đạm, cô ta vừa đẩy Chu Hán Khanh ra vừa nói: “Em vẫn ổn!”
“Vậy thì tốt.” Chu Hán Khanh gật đầu, rồi lại không nỡ buông ra mà cầm tay Chu Mộng Chỉ mà đặt vào tay mình.
Chu Mộng Chỉ có hơi khó chịu, nhưng không rút tay ra, nghĩ một lát rồi vào chuyện chính: “Mấy hôm trước, trong điện thoại anh nói việc Chu Minh Phong xuất hiện vốn là một cái bẫy, là thật sao?”
Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt Chu Hán Khanh lập tức sa sầm xuống: “Cẩn thận một chút vẫn hơn, dù sao người đã tiết lộ chuyện cho Chu Minh Phong chắc chắn đang có mưu đồ!”
“Vậy theo anh bây giờ phải làm sao?” Chu Mộng Chỉ vừa lo lắng vừa hoảng sợ, dạo này thật sự quá xui xẻo, những việc không như ý cứ liên tục xảy ra!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT