“Tối hôm đó bố uống say quá! Ai bảo con và mẹ con giống nhau như vậy!” Chu Minh Phong độc ác đến tận cùng, không hề tỏ ý áy náy.

 “Chu Minh Phong, ông chết đi!” Đôi mắt của Chu Mộng Chỉ đỏ lên, bỗng chốc mất đi lý trí, nếu Chu Minh Phong không xuất hiện thì cô ta mãi mãi sẽ chôn giấu vết thương đó.

 Nhưng bây giờ Chu Minh Phong đã xuất hiện rồi, lại còn không biết hối cải muốn phá hạnh phúc của mình, vậy thì hận cũ thù mới cùng báo vậy!

 Cô ta tuyệt đối sẽ không mềm lòng như năm xưa, tuyệt đối không!

 “Con không biết là người tốt sống không thọ, người xấu thì trường tồn sao? Sao bố lại chết nhanh thế được?” Chu Minh Phong không hề quan tâm mà còn cười rất dung tục.

 “Được!” Chu Mộng Chỉ hít thở sâu, tức giận đến cùng cực nhưng cố kìm nén lại và hỏi, “Ông muốn bao nhiêu?”

 Chu Minh Phong cân nhắc một hồi, sau đó nghiến răng nói: “Bố cần một trăm ngàn, con không có thì cũng phải gom cho đủ, nếu không, bố sẽ nói cho người ta biết bố là bố của con, để xem sau này con còn có thể ngẩng đầu lên nhìn mặt đồng nghiệp nữa không!”

 “Hừ.” Chu Mộng Chỉ cười lạnh, một trăm ngàn thôi mà, một đôi giày của mình cũng đã hơn một trăm ngàn rồi, “Được, tôi sẽ đưa ông một trăm ngàn.”

 Chu Minh Phong không ngờ Chu Mộng Chỉ lại hào phóng đến như vậy, liền vui vẻ hẳn lên, vội đáp: “Được được! Xem như con biết điều đó! Con định khi nào đưa cho bố?”

 “Ba ngày sau, ông đợi ở địa điểm tôi báo là được!” Chu Mộng Chỉ siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt sắc sảo: Chu Minh Phong, ông chết chắc rồi!

 Ba ngày sau, trong một công viên hẻo lánh ở thành phố H…

 Không khí mùi xuân ngày càng bao trùm, khắp nơi công viên đều là người tản bộ, muôn hoa nở rộ, chim chóc bươm bướm bay lượn, vô cùng rực rỡ.

 Chu Minh Phong mặc chiếc áo rách rưới uể oải ngồi trên chiếc ghế công cộng, ông ta nheo nửa con mắt, úp tờ báo lên mặt, không còn kiên nhẫn đợi thêm nữa rồi.

 “Khốn kiếp!” Chu Minh Phong vứt tờ báo trên mặt xuống, sau đó đạp vài cái rồi nhổ nước bọt: Con Chu Mộng Chỉ này có phải là muốn chơi mình không đây! Bây giờ đã là lúc nào rồi, nó vẫn chưa chịu xuất hiện!

 Ông ta bực mình lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Chu Mộng Chỉ.

 Đầu bên kia tiếng chuông vang lên, đột nhiên Chu Minh Phong nghe thấy từ phía sau cũng có tiếng chuông điện thoại vang lên.

 Cuộc điện thoại được nghe rất nhanh, Chu Minh Phong bắt đầu chất vấn: “Con chơi bố à! Hay là vẫn chưa gom đủ tiền? Bố nói cho biết nhé, nếu con dám lừa bố, thì coi chừng bố đấy!”

 “Đừng hét lên nữa!” Giọng của Chu Mộng Chỉ còn bực mình hơn Chu Minh Phong, con lạnh lùng nói, “Quay lại sau nhìn đi!”

 Chu Minh Phong đang cầm điện thoại sững sờ, vội quay người lại.

 Lúc này, ông ta trông thấy một người phụ nữ đứng đó không xa, còn ăn mặc rất hợp thời đang cầm điện thoại nhìn mình.

 Chu Mộng Chỉ vì muốn tạo cho Chu Minh Phong thấy mình chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, nên hôm nay ăn mặc khá là giản dị.

 Cô ta cởi hết tất cả trang sức thường ngày trên người ra, cổ và tay đều trống trơn, chỉ mặc một chiếc áo lông màu trắng sữa và chiếc áo tay dài mỏng, phối với quần jean màu nhạt cùng với đôi ủng màu kem.

 Chu Mộng Chỉ còn bới tóc đuôi ngựa cho mái tóc đã dưỡng từ rất lâu, trông giản dị hẳn đi.

 Để người khác không nhận ra mình, Chu Mộng Chỉ còn mang khẩu trang và đeo kính râm.

 Dù đã cách mười mấy năm, nhưng Chu Minh Phong vẫn nhận ra đó là Chu Mộng Chỉ ngay, vì thân hình của Chu Mộng Chỉ giống y như mẹ cô ta vậy.

 “Tiểu Mộng?” Chu Minh Phong đột nhiên vui vẻ nở nụ cười với hàm răng vàng ố, vội hô lên, rồi chạy nhanh tới trước mặt Chu Mộng Chỉ.

 Chu Mộng Chỉ lập tức lùi lại: “Ông tránh xa tôi ra!”

 “Tiền đâu?” Chu Minh Phong không thèm quan tâm Chu Mộng Chỉ mà vội hỏi.

 Chu Mộng Chỉ cau mày rồi ném một túi xách qua cho Chu Minh Phong.

 Chu Minh Phong lập tức bổ nhào về phía túi xách, ông ta ôm túi xách ngồi chồm hổm xuống đất, mắt sáng rực mở dây kéo túi xách ra.

 Đột nhiên, những tờ tiền đỏ chót đập vào mắt của Chu Minh Phong, Chu Minh Phong sống trên đời bao năm nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như vậy, cảm thấy sung sướng chết đi được, mở miệng ra nhưng không biết nói gì nữa.

 “Nếu ông không sợ người ta nhìn thì ông cứ tiếp tục nhìn vào đống tiền đó đi.” Chu Mộng Chỉ khinh thường Chu Minh Phong đang ngồi bệt dưới đất.

 Chu Minh Phong bị Chu Mộng Chỉ nhắc nhở, vội cảnh giác nhìn xung quanh, may mà không ai thấy ông ta có nhiều tiền như vậy.

 Chu Minh Phong xách túi xách đầy tiền, chậm rãi đứng dậy, nhìn qua Chu Mộng Chỉ, nụ cười trên mặt càng lúc càng nham hiểm: “Tiểu Mộng, giỏi nhỉ, nhiều tiền như vậy mà nói có là có rồi, bố thấy mình xin hơi ít.”

 Chu Mộng Chỉ lập tức nheo mắt sau cặp kính râm: Cô ta biết, loại người như Chu Minh Phong tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô ta, một khi bị ông ta vây lấy thì phải giết ông ta mới có thể thoát được!

 “Ý của ông là, ông hối hận rồi sao?” Chu Mộng Chỉ giả vờ sợ hãi, “Ông nói rồi, ông có tiền thì sẽ cút khỏi đây mà!”

 “Ăn cơm rồi cũng có thể ăn nữa, lời nói chẳng mất tiền mua sao không thể nuốt lời chứ?” Chu Minh Phong bước tới trước, nói với ánh nhìn tham lam, “Tiểu Mộng, tốt xấu gì bố cũng là bố của con, một trăm ngàn này, con cũng kiếm lại nhanh mà, đúng không?”

 “Tôi cho thêm ông một chiếc xe!” Chu Mộng Chỉ nói xong rồi nhanh chóng lấy một chiếc chìa khóa ra, vứt cho Chu Minh Phong, “Xe đậu ở bãi xe ngoài công viên, ông tới đó lái đi rồi xin ông đừng làm phiền tôi nữa!”

 “Ôi chao, Tiểu Mộng nhà chúng ta thật giàu có!” Chu Minh Phong cầm chìa khóa xe rồi nhìn về phía Chu Mộng Chỉ vẫn đang run cầm cập rồi cười nói, “Được rồi, bố không dọa con nữa, bố đi đây!”

 Dù sao cũng đã biết cách thức liên lạc với Chu Mộng Chỉ rồi, đợi sau khi xài hết tiền rồi lại đến tìm nó cũng không sao, bây giờ phải ép nó thôi. Nghĩ đến đây, Chu Minh Phong cầm tiền và chìa khóa xe rời khỏi.

 Chu Mộng Chỉ thấy Chu Minh Phong đã đi xa thì cười lạnh một cái, sau đó cẩn thận đi theo sau.

 Chu Minh Phong đi đến chỗ đậu xa ngoài công viên không xa, tìm vị trí xe qua chìa khóa, ông ta vô cùng thích thú ngắm nhìn chiếc xe rồi ngân nga một điệu nhạc ngồi vào trong.

 Chu Minh Phong lái xe ven theo con đường lúc nãy đi đến đây.

 Chu Mộng Chỉ đứng từ xa thấy Chu Minh Phong đã lái xe rời khỏi thì gọi một chiếc xe taxi đi theo sau: Chắc là Chu Minh Phong vẫn không biết, chiếc xe ông ta đang lái đã bị mình giở trò rồi! Mình phải tận mắt thấy Chu Minh Phong thì mới yên tâm!

 Chu Minh Phong không hề hay biết vừa lái xe vừa nhìn túi tiền bên tay lái phụ, trong lòng sung sướng: Dễ dàng có một món tiền lớn như vậy, những ngày tháng sau này của mình không phải rầu nữa rồi!

 Ông ta cứ ngồi tưởng tượng những ngày tháng sau này của mình. Khi lái xe đến sườn dốc phía trước, Chu Minh Phong ra sức đạp ga, xe phóng lên dốc như một cơn gió.

 Tiếp đó, xe bắt đầu xuống dốc, Chu Minh Phong bình tĩnh đạp phanh.

 Tuy nhiên xe không hề giảm tốc mà càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play