“Xảy ra chuyện lớn gì vậy? Chuyện tốt hay chuyện xấu? Liên quan đến cô hay liên quan đến tôi?” An Điềm hỏi một tràng ba câu hỏi.

“Không liên quan đến cô, cũng không liên quan đến tôi, mà là liên quan đến Lý An Ni.” Lâm Hiểu Hiểu tiếp tục hét to ở đầu dây bên kia.

“Lý An Ni? Lý An Ni làm sao?” An Điềm thắc mắc hỏi.

“Lý An Ni bị cảnh sát bắt rồi!” Lâm Hiểu Hiểu vẫn cứ hét lên.

“Bị cảnh sát bắt rồi? Chuyện này rốt cuộc là sao?” An Điềm cũng kinh ngạc không kém.

Thì ra, vào một buổi tối mấy hôm trước….

Trong một căn phòng cho thuê chật chội lạnh lẽo, tràn ngập mùi hôi khó chịu, các loại tất bẩn và quần áo bẩn bị vứt lung tung trên sàn.

Nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể thấy lẫn giữa đống quần áo bẩn thỉu hôi hám ấy là một số quần áo đắt tiền của phụ nữ.

Lý An Ni ngồi dựa sát vào một chiếc ghế sofa đen bẩn, trên đó còn dính cả mấy vết mốc, khiến cô ta có cảm giác lưng mình cũng trở nên ngứa ngáy.

Nhưng Lý An Ni không nói gì cả, cô ta đang ôm chặt Trần Hòa Thành, cổ họng phát ra những tiếng rên yêu kiều.

Chỉ một lát sau, Trần Hòa Thành đã mệt nhoài nằm ngửa ra trên chiếc ghế sofa đen bẩn đó.

Còn Lý An Ni thì cúi mặt suy nghĩ một chút rồi chủ động nằm lên ngực Trần Hòa Thành.

Cô ta cất giọng nũng nịu: “Trần Hòa Thành, anh xem bây giờ em đã cam tâm tình nguyện ở bên anh rồi, anh có phải cũng nên bày tỏ chút thành ý không?”

“Em muốn anh bày tỏ thế nào?” Trần Hòa Thành đưa tay nâng cằm Lý An Ni, ánh mắt hơi sáng lên.

Lý An Ni nở nụ cười quyến rũ rồi nói tiếp: “Anh xem anh đấy, lúc trước ỷ vào đoạn ghi âm mà ra sức ức hiếp em, khiến em buồn lắm đấy!”

“Nếu không nhờ có đoạn ghi âm ấy thì em đâu có biết anh lợi hại thế này!” Trần Hòa Thành cười đắc ý.

Ánh mắt Lý An Ni có hơi tối đi, nhưng sau đó lại cười nói: “Nhưng đoạn ghi âm ấy cứ như cái gai trong tim em. Em bây giờ đã là người của anh rồi, anh không thể thương em mà xóa đoạn ghi âm đó sao?”

“Chuyện này…” Trần Hòa Thành cau mày do dự.

“Anh không hứa với em chuyện này thì chính là ức hiếp em rồi!” Lý An Ni cong môi nhìn Trần Hòa Thành, “Em là một ngôi sao lớn, thế mà cứ bị anh ức hiếp, đúng là uất ức chết đi được! Thôi thì anh cứ đi mà công bố đoạn ghi âm ấy đi, để em chết đi cho rồi!”

“Làm sao anh nỡ chứ?” Trần Hòa Thành liền ôm Lý An Ni vào lòng, áp sát mặt cô ta vào cánh tay đầy mồ hôi của mình.

Lý An Ni cố gắng kiềm cơn buồn nôn, không đẩy anh ta ra mà chỉ vừa khóc vừa nói: “Nhưng nếu anh không xóa đoạn ghi âm đó thì là không yêu em rồi!”

“Nhưng đoạn ghi âm đó…”

“Anh xem anh kìa, đúng là không yêu em mà!” Lý An Ni lau mấy giọt nước mắt khó khăn lắm mới nhỏ ra được, “Uổng công em cam tâm tình nguyện đi theo anh, anh lại đối xử với em như vậy, hu hu hu…”

“Đừng khóc, đừng khóc nữa!” Trần Hòa Thành vội vàng ôm mặt Lý An Ni nói, “Anh sẽ xóa ngay, sẽ xóa ngay!”

Lý An Ni cười đắc ý trong lòng, sau đó tiếp tục rưng rưng nói: “Vậy anh còn không mau xóa đi?”

“Được được, anh sẽ xóa ngay!” Trần Hòa Thành nói xong liền rút điện thoại ra, tìm đoạn ghi âm ấy bật lên cho Lý An Ni nghe.

Đoạn ghi âm chỉ mới phát được một nửa, Lý An Ni đã mất kiên nhẫn hối thúc: “Em biết rồi, đúng là đoạn này, anh mau xóa đi!”

“Được!” Trần Hòa Thành gật đầu rồi lập tức nhấn nút xóa.

Sau khi tận mắt nhìn thấy đoạn ghi âm ấy đã bị xóa, Lý An Ni cuối cùng mới nở nụ cười hớn hở, sau đó đứng phắt dậy khỏi lòng Trần Hòa Thành, không nói không rằng mà mặc lại quần áo.

Trần Hòa Thành thấy có điều không ổn, lập tức đứng dậy kéo tay Lý An Ni hỏi: “An Ni, em đi đâu thế?”

Lý An Ni không trả lời, chỉ quay người lại, vung tay lên giáng cho Trần Hòa Thành một bạt tai.

Một tiếng “bốp” vang lên, Trần Hòa Thành bị Lý An Ni đánh cho ngẩn người, nhìn cô ta hỏi: “Lý An Ni, cô làm thế này là sao?”

“Là sao à?” Lý An Ni cười khẩy, sau đó giằng cánh tay đang bị Trần Hòa Thành nắm ra, “Anh nghĩ anh là cái thá gì mà tôi lại đi theo anh? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Tôi làm như thế là vì muốn anh xóa đoạn ghi âm đó thôi!”

“Cô…” Trần Hòa Thành chỉ ngón tay vào mặt Lý An Ni.

Lý An Ni lại vung tay giáng thêm một bạt tai nữa, Trần Hòa Thành bị đánh quay mặt sang một bên, anh ta đưa tay xoa lên cái má sưng phồng của mình, đột nhiên cười khẩy.

Nhưng Lý An Ni hoàn toàn không quan tâm, cô ta dí ngón tay vào trán Trần Hòa Thành nói: “Sau này đừng có động đến tôi, tốt nhất là im miệng đi! Nếu không tôi sẽ khiến anh không sống nổi ở thành phố H này!”

Lý An Ni nói xong liền khoác áo, xách túi, ngẩng đầu bước nhanh ra phía cửa.

Nhưng lúc này, giọng nói thâm hiểm của Trần Hòa Thành chợt vang lên sau lưng cô ta: “Lý An Ni, cô dám bước ra khỏi cửa nhà tôi không?”

“Ha!” Lý An Ni không thèm quay đầu lại, lạnh lùng hừ một tiếng rồi đưa tay mở cánh cửa cũ nát trong căn nhà thuê của Trần Hòa Thành.

Đúng lúc đó, một đoạn ghi âm điện thoại liền truyền đến tai Lý An Ni: “Anh nói bậy, tôi không hề muốn hại Cố Thiên Tuấn, tôi vốn định hại Lâm Hiểu Hiểu, tôi…”

Lý An Ni lập tức cứng người, cô ta quay đầu lại không tin được mà nhìn Trần Hòa Thành: “Anh… anh không phải đã xóa đoạn ghi âm đó rồi sao?”

Trần Hòa Thành cười đắc ý: “Lý An Ni, đừng tưởng là cô thông minh, năm xưa ở thành phố S tôi đã lừa được mấy trăm ngàn rồi mới đến thành phố H này mà! Nếu không phải tại tôi mê cờ bạc thì không chừng có thể dựa vào đầu óc của mình mà thành triệu phú rồi đấy!”

Trần Hòa Thành nói xong liền nheo mắt nhìn Lý An Ni đang ngẩn người rồi hỏi lại: “Lý An Ni, trong mắt cô, tôi ngốc đến thế sao?”

“Anh…” Lý An Ni lảo đảo lùi về sau một bước, trợn trừng mắt, không dám tin những chuyện đang xảy ra trước mắt mình, tại sao lại thành ra thế này? Cô ta còn tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi chứ!

“Lý An Ni, tôi rất biết tự lượng sức mình, một người không đẹp trai lại không có quyền thế như tôi, sao có thể khiến cô cam tâm tình nguyện theo tôi chứ?” Trần Hòa Thành nói đến đây đột nhiên bật cười, “Cho dù cô có tỏ vẻ cam tâm tình nguyện đến đâu thì tôi vẫn phải chừa lại một đường lui cho mình!”

“Mày… mày… Tao phải giết mày! Tao phải giết mày!” Lý An Ni nhìn vẻ mặt đắc ý của Trần Hòa Thành thì lập tức mất đi lí trí, cô ta không thể ngờ được rằng, kế hoạch kĩ lưỡng của mình giờ lại trở thành trò cười trong mắt Trần Hòa Thành thế này!

Mấy ngày qua cô ta đã phải chịu bao nhiêu uất ức! Trần Hòa Thành kinh tởm như thế, bẩn thỉu như thế, vậy mà cô ta phải chịu đựng, mỗi lần ở bên cạnh anh ta xong, cô ta đều phải về nhà tắm rửa kì cọ rất lâu, mỗi lần nghĩ đến việc tiếp xúc với Trần Hòa Thành, cô ta đều không khỏi cảm thấy buồn nôn!

Nhưng bây giờ thì sao? Cô ta đã hi sinh nhiều như vậy, nhưng cuối cùng vẫn bị Trần Hòa Thành nắm thóp! Sao có thể chấp nhận chứ?

Lý An Ni giận đến mức toàn thân run bần bật, gương mặt méo xệch, sau đó điên cuồng lao về phía Trần Hòa Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play