“Này này này, anh làm cái gì thế?” An Điềm liền nhạy cảm lùi về sau một bước, cô ngơ ngác nhìn Cố Thiên Tuấn rồi thắc mắc hỏi: “Cố Thiên Tuấn, có phải anh bị bệnh gì không? Đừng có không nói gì mà lên cơn như vậy được không?”

“Tôi…” Cố Thiên Tuấn mấp máy môi, cuối cùng chỉ tự cười mình, “Thôi vậy, chuyện này cũng xem như là tôi tự làm tự chịu, tôi đành phải cố chịu vậy.”

“Chịu cái gì mà chịu? Anh mau đi khám bác sĩ đi!” An Điềm nhìn vào mắt Cố Thiên Tuấn, cảm thấy sau này nếu gặp anh thì tốt nhất nên đi đường vòng, bởi vì nói không chừng hôm nào đó Cố Thiên Tuấn sẽ phát điên.

Họ trước đây vốn là kẻ thù không đội trời chung mà! Sao mối quan hệ bây giờ lại trở nên kì cục thế này? Cho dù Cố Thiên Tuấn có cứu cô thì cũng không thể biến chuyển trở nên tự nhiên một cách nhanh chóng thế này được!

An Điềm lắc đầu thật mạnh rồi nhìn Cố Thiên Tuấn nói thẳng thừng: “À… Anh Cố à, tôi còn có việc, chào tạm biệt!” Nói xong cô quay người bước vào phòng bệnh rồi đóng cửa lại.

Cố Thiên Tuấn thấy phòng bệnh đã đóng chặt lại rồi thì khẽ thở dài.

Lúc này, Trì Cảnh Dật không biết xuất hiện từ lúc nào chợt bước đến bên cạnh Cố Thiên Tuấn.

Nhưng Cố Thiên Tuấn vẫn không hay biết Trì Cảnh Dật đang đến, vẫn cứ nhìn trân trân vào cánh cửa phòng bệnh.

Trì Cảnh Dật nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Cố Thiên Tuấn một lúc lâu rồi nói lên một câu giống hệt câu Lâm Kính Trạch từng nói: “Thiên Tuấn, cậu có cần tôi làm gì cho cậu không?”

Cố Thiên Tuấn từ từ thu lại suy nghĩ, quay sang nhìn anh hai của mình mà bật cười, tuy mẹ anh đã mất, bố anh lấy vợ mới giờ đang ở bên Mỹ, anh gần đây lại còn mới nhận ra bộ mặt thật của người đầu ấp tay gối, nhưng ít ra anh vẫn còn rất nhiều anh em tốt!

“Khi nào em cần anh giúp đỡ thì sẽ nói với anh.” Cố Thiên Tuấn cười nói.

“Ừ.” Trì Cảnh Dật cũng không nói nhiều nữa, bởi sự thay đổi của Cố Thiên Tuấn, nhất là sự thay đổi trong cách đối xử với An Điềm, anh đã nhìn thấy rất rõ.

Trì Cảnh Dật đương nhiên biết, Cố Thiên Tuấn làm bất kì việc gì cũng đều có mục đích của riêng mình, anh không muốn hỏi, nhưng nếu Cố Thiên Tuấn cần anh giúp đỡ thì anh tuyệt đối sẽ không ngần ngại giúp đỡ.

Cố Thiên Tuấn gật đầu, không nói gì nữa.

Trong khi đó, An Điềm sau khi lấy được số điện thoại liên lạc của người phụ nữ kia từ Ôn Minh thì lập tức đưa cho Lý Tư Kỳ.

Lý Tư Kỳ nhận số điện thoại xong thì buồn mất mấy ngày, nhưng vì không muốn bố mẹ lo lắng nên cô không nói cho họ biết, chỉ có thể cố gắng gượng dưới sự động viên của An Điềm mà thôi.

Trong mấy ngày này, An Điềm luôn ở bên cạnh Lý Tư Kỳ. Ôn Minh tất nhiên cũng e dè muốn đến thăm Lý Tư Kỳ, nhưng đều bị An Điềm chặn lại ở ngoài cửa.

Hôm nay, Ôn Minh lại đứng ngoài cửa phòng bệnh, nói vọng vào với Lý Tư Kỳ đang nằm bên trong: “Bà xã, anh thật sự sai rồi, em tha thứ cho anh đi!”

“Tôi nói rồi, anh mau về đi, khi nào Tư Kỳ muốn gặp anh thì sẽ tự động đến gặp.” An Điềm đứng chắn trước cửa, khó chịu nói.

Do lần trước tận mắt nhìn thấy Cố Thiên Tuấn bảo vệ An Điềm, hơn nữa còn bị người trợ lí kia cảnh cáo, thế nên Ôn Minh lúc này cũng không dám tỏ thái độ ngang ngược với An Điềm nữa.

“An Điềm, nể tình tôi và Tư Kỳ lúc trước đã từng giúp cô, cô cho tôi vào gặp Tư Kỳ một lúc đi.” Ôn Minh khổ sở cầu xin.

“Lúc trước chỉ có Tư Kỳ giúp tôi thôi, cho nên bây giờ tôi đều nghe theo Tư Kỳ hết, khi nào cậu ấy muốn gặp anh thì tôi mới cho anh vào gặp.” An Điềm không hề nhượng bộ, bây giờ định giở chiêu bài tình cảm à? Vô ích thôi!

Ôn Minh thấy An Điềm vẫn không nể mặt thì đành phải nói: “Mẹ tôi bây giờ vẫn còn đang nằm trong quan tài lạnh lẽo, tôi cần vợ tôi đi với tôi thông báo cho người thân, chuẩn bị hậu sự. An Điềm, cô cũng không muốn mẹ tôi trên trời không nhắm mắt đúng không?”

Ôn Minh nói xong thì chợt nước mắt lã chã, hệt như An Điềm đang ức hiếp anh ta không bằng.

“Tôi…” An Điềm nhất thời cứng họng, cô trước nay luôn chấp niệm một điều rằng, cho dù có dỡ một ngôi miếu cũng không thể phá hoại một cuộc hôn nhân, nhưng tiền đề của việc này phải là cả hai người vẫn còn thương yêu nhau thật lòng, muốn li hôn chẳng qua chỉ vì nhất thời kích động do hiểu lầm và mâu thuẫn mà thôi.

Nhưng lần này thì sao? Lần này là do Ôn Minh đã ngoại tình! Một lần bất trung thì trăm lần vô dụng, câu nói này không phải là không có lí. Nếu cô cứ nhắm mắt mà giúp Tư Kỳ và Ôn Minh tái hợp thì rõ ràng đã đẩy bạn mình vào đống lửa rồi!

Bây giờ Ôn Minh lại đẩy người đã mất ra để uy hiếp cô, rõ ràng là đã động đến vấn đề đạo đức!

An Điềm hít một hơi thật sâu rồi kiên định nói: “Tư Kỳ nói không được thì là không được!”

Ôn Minh không ngờ anh ta đã nói đến nước đó mà An Điềm vẫn không chịu nhượng bộ, thế là liền nổi nóng: “Này An Điềm, có phải cô quá đáng quá rồi không? Thời buổi này phàm là đàn ông có chút tiền thì ai lại không nuôi nhân tình chứ? Mấy người đàn ông xung quanh tôi đây, mười người thì hết tám người có nhân tình rồi! Tôi chẳng qua chỉ là làm cho hợp thời, chơi đùa một chút thì có sao?”

“Anh không biết câu gần mực thì đen à? Anh cũng đừng vì bản thân mình đang sống trong thùng rác thì cho rằng những người khác đều là rác rưởi có được không?” An Điềm vừa nghe Ôn Minh nói như thế thì biết ngay việc mình không cho anh ta vào gặp Tư Kỳ là đúng rồi.

Những lời nói này của anh ta nếu để Tư Kỳ nghe được thì chắc chắn Tư Kỳ sẽ rất buồn!

“An Điềm, cô ăn nói cái kiểu gì vậy? Cô…”

“Tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, anh có đi không?” An Điềm còn chưa đợi Ôn Minh nói dứt câu đã đưa ra thông điệp cuối cùng.

Ôn Minh căm phẫn nhìn An Điềm, nhưng chợt nhớ lại người đã từng bảo vệ cô là Cố Thiên Tuấn, đó là một người không dễ động vào!

Cuối cùng anh ta đành không cam tâm mà hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.

An Điềm dõi theo Ôn Minh, thấy anh ta đi hẳn rồi mới quay lại vào phòng bệnh thì phát hiện Lý Tư Kỳ vừa nãy còn ngủ bây giờ đã dậy rồi.

Lý Tư Kỳ sắc mặt xanh xao tiều tụy, chỉ mới mấy ngày thôi mà đã gầy đi biết bao nhiêu, cô thấy vẻ mặt đầy phẫn nộ của An Điềm thì liền hỏi: “Ôn Minh đến à?”

An Điềm đành phải gật đầu: “Ừ.”

Lý Tư Kỳ cười đau khổ, sau đó ngồi tựa vào gối rồi khẽ hỏi: “Tiểu Điềm, có phải mình rất thất bại không? Mình quá ngốc! Chồng ngoại tình cảm năm trời mới biết.”

“Không, Tư Kỳ, cậu đừng nghĩ như vậy!” An Điềm ngồi ở đầu giường Lý Tư Kỳ nghiêm túc nói, “Cậu rất tốt, là do tên khốn đó không biết trân trọng, cậu không hề sai, tất cả đều là lỗi của Ôn Minh!”

“Sự việc không bao giờ chỉ đen hoặc trắng, có lẽ trước đây mình thật sự đã lơ là Ôn Minh, nhưng mà…” Lý Tư Kỳ nói đến đây, vẻ mặt trở nên đau khổ, “Nhưng nếu Ôn Minh không bằng lòng với sự lơ là của mình thì có thể nói cho mình biết mà! Mình có thể thay đổi được. Vậy mà anh ta tại sao… tại sao lại…”

“Tư Kỳ, cậu đừng nói nữa, chuyện này thật sự không phải tại cậu.” An Điềm ôm lấy Lý Tư Kỳ, cố gắng an ủi cô.

Lý Tư Kỳ mím môi, cố ngăn nước mắt rơi ra, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Mình muốn gọi điện thoại cho người đàn bà đó.”

“Cậu chắc chứ?” An Điềm lo lắng nhìn Lý Tư Kỳ.

“Ừ.” Lý Tư Kỳ kiên định gật đầu, sự việc bắt buộc phải có kết thúc.

“Thôi được.” An Điềm gật đầu, sau đó đưa điện thoại cho Lý Tư Kỳ.

Điện thoại được bắt rất nhanh, Lý Tư Kỳ định thần rồi nói: “Tôi là vợ của Ôn Minh. Tôi muốn nói chuyện với cô.”

Nhưng điều khiến An Điềm và Lý Tư Kỳ không ngờ được chính là, người phụ nữ kia lại không hề áy náy trong lòng mà còn nói bằng giọng điệu rất hống hách: “Dù sao chị cũng phát hiện rồi, vậy thì cứ gặp mặt đi! Bây giờ là xã hội pháp trị, đâu có điều luật nào quy định phụ nữ không được đi cướp chồng của người khác. Cho dù chị có là vợ của anh ấy thì cũng đâu làm gì được tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play