Lý Tư Kỳ nghe thấy giọng của Ôn Minh thì liền vội vàng quay lại nghẹn ngào gọi: “Ông xã, em ở đây.”
Lý Tư Kỳ gọi xong vẫn uất ức đứng nguyên tại chỗ, mấy ngày nay cô đã rất mệt mỏi, cũng đã phải chịu rất nhiều uất ức, thế nên cô rất mong Ôn Minh sẽ đến dỗ dành, nói vài câu quan tâm mình.
Nhưng Ôn Minh vừa đi đến trước mặt Lý Tư Kỳ đã chất vấn bằng giọng khó chịu: “Có phải em cãi nhau với mẹ anh không? Anh chỉ mới ra ngoài một chút thôi mà hai người đã lại cãi nhau rồi, Lý Tư Kỳ, em có thể yên phận một chút, đừng gây thêm phiền phức cho anh không?”
Lý Tư Kỳ lập tức ngẩn người, trái tim đầy kì vọng của cô như bị quẳng vào một hố băng lạnh ngắt, cô không tin được mà lắc đầu hỏi: “Ôn Minh, anh nói như thế đúng là không có lương tâm rồi, cái gì mà gây thêm phiền phức cho anh? Mẹ anh ốm nặng mấy ngày nay là ai chăm sóc? Tiền phẫu thuật của mẹ anh là ai vay?”
“Là em là em là em hết được chưa?” Ôn Minh giận dữ gào lên, “Nhưng em là vợ anh, là con dâu của mẹ anh, không phải nên làm những việc đó sao?”
Lý Tư Kỳ giận đến mức bật cười, nước mắt vừa kìm được lúc nãy bây giờ lại trào ra: “Ý của anh tức là, em mệt mỏi thế này đều là do tự em cả thôi, ai bảo em đi lấy anh, có phải không?”
“Anh không có nói thế, nhưng nếu em nghĩ vậy thì anh cũng đành chịu!” Ôn Minh nhún vai, vẻ mặt không quan tâm!
Lý Tư Kỳ lập tức cảm thấy lồng ngực quặn thắt, một cảm giác đau đớn xen lẫn với thất vọng, uất ức, đau khổ và khó hiểu dâng trào: Mối tình đầu của cô, Ôn Minh, sao lại trở thành ra thế này?
Cô đã vất vả cực nhọc chăm sóc cho mẹ chồng, mặt dày đi vay tiền của An Điềm, nhận sự giúp đỡ của bố mẹ cô trong sự áy náy, tất cả những việc ấy cô làm đều là vì người đang gặp khó khăn hiện giờ chính là người chồng mà cô thương yêu! Cô là vợ thì sẵn sàng cam tâm tình nguyện chịu uất ức mà giúp cho anh!
Nhưng bây giờ thì sao? Những khổ sở đắng cay cô phải chịu lại không được chồng thấu hiểu và cảm kích, ngược lại còn bị anh chỉ trích thế này!
Lý Tư Kỳ cúi mặt, cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực, “Được rồi, Ôn Minh, nếu anh đối xử với em như thế thì anh tự mà đi chăm sóc mẹ mình đi!”
Lý Tư Kỳ dứt lời liền quay người bỏ đi.
Ôn Minh thấy Lý Tư Kỳ đi như vậy thì liền nổi giận bước đến nắm lấy cánh tay cô quát to: “Lý Tư Kỳ, cô gây chuyện đủ chưa vậy?”
“Anh quát em sao?” Lý Tư Kỳ nhìn Ôn Minh như nhìn một người xa lạ, ngẩn người hỏi: “Từ trước đến nay có bao giờ anh quát vào mặt em đâu.”
Ôn Minh thấy ánh mắt đau lòng ấy của Lý Tư Kỳ thì có hơi áy náy, nhớ lại trước đây, khi anh và Lý Tư Kỳ yêu nhau hồi học đại học, anh luôn thật lòng yêu thương chìu chuộng cô, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Nhưng không hiểu từ lúc nào, mình đã không còn yêu Lý Tư Kỳ nữa vậy?
Ôn Minh nhìn vào đôi mắt đau lòng của Lý Tư Kỳ, nghĩ mãi mà không nghĩ ra được.
Có lẽ con người ta chính là như thế, sau khi có được rồi thì không biết trân trọng nữa. Anh ta luôn cảm thấy Lý Tư Kỳ sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình, thế nên bắt đầu không quan tâm cô nữa, đồng thời cũng cảm thấy tò mò với những người phụ nữ khác ở bên ngoài, anh ta có được cảm giác mới mẻ và kích thích từ họ, thế nên đã dần dần lún sâu, không thể thoát ra được.
Lúc này, Ôn Minh lại nhớ đến cô nhân tình yêu kiều của mình, tuy cô ta so với Lý Tư Kỳ thì thua kém rất nhiều mặt, nhưng vẫn toát ra một cảm giác mới mẻ không gì sánh bằng!
Dù vậy, người ta luôn từ chỗ xa lạ rồi trở nên quen biết, trải qua quá trình ấy rồi thì cảm giác mới mẻ cũng sẽ mất đi! Trước đây anh ta cũng đã từng rất khát khao có được Tư Kỳ, nhưng bây giờ thì lại không trân trọng cô nữa!
Nghĩ đến đây, Ôn Minh liền hạ giọng, nhìn Lý Tư Kỳ rồi nhượng bộ nói: “Anh đâu có quát em, là do em không chịu nghe lời thôi mà!”
Nhưng Lý Tư Kỳ vẫn không chịu theo Ôn Minh về, cô lạnh lùng giằng tay anh ta ra, nhìn Ôn Minh nghiêm túc nói: “Ôn Minh, em cảm thấy chúng ta cần thời gian để đôi bên cùng bình tĩnh lại.”
Không biết từ lúc nào, cô đã đánh mất đi bản thân mình, cả ngày cứ xoay quanh chồng con rồi mẹ chồng. Đã lâu lắm rồi cô không được thảnh thơi ngồi đọc quyển sách mà mình yêu thích, đi đến những nơi mà mình thích đi.
Bản thân đã hi sinh nhiều như vậy, nhưng chỉ đổi lại vẻ hững hờ thậm chí là trách móc của người ta, tại sao cô lại phải khổ như vậy chứ?
Lý Tư Kỳ tự cười mình một tiếng rồi quay người dứt khoát bỏ đi.
“Lý Tư Kỳ, em đừng có gây chuyện nữa!” Ôn Minh thấy Lý Tư Kỳ vẫn cứ bỏ đi thì liền kéo cô lại, nhưng không ngờ do lực kéo quá mạnh khiến Lý Tư Kỳ loạng choạng rồi ngã ra đất.
Một tiếng “bịch” vang lên, Lý Tư Kỳ ngã nhoài xuống, tuy đang là mùa đông, quần áo trên người mặc khá dày, nhưng bàn tay của cô thì vẫn bị trầy trụa, dính đầy đất cát.
Nước mắt Lý Tư Kỳ lại tuôn ra, không ngờ Ôn Minh lại đối xử với mình như vậy, đó là chồng của cô cơ mà, là mối tình đầu, là nụ hôn đầu của cô, là người chồng mà cô muốn nương tựa cả đời mà! Thế mà bây giờ anh lại đẩy cô như vậy, trong khi trước đây chỉ cần cô nhíu mày một chút thôi thì anh cũng đã rất đau lòng rồi!
Lý Tư Kỳ mím chặt môi, cảm thấy sống mũi cay xè, nước mắt cứ lã chã rơi xuống mặt đất.
Trong ánh mắt nhòa đi ấy, Lý Tư Kỳ chợt trông thấy có một đôi giày da sáng bóng sạch sẽ xuất hiện trước mắt mình.
Cô ngẩng gương mặt đẫm lệ của mình lên, nhìn thấy Trì Cảnh Dật đang khoác áo blouse trắng đứng trước mặt cô.
Anh vẫn giống hệt như trước đây, tuy đẹp trai ngời ngời nhưng vẻ mặt luôn lạnh lùng không cảm xúc, trong ánh mắt đằng sau cặp kính gọng vàng kia không bao giờ có hình bóng của ai cả.
Lúc này, Lý Tư Kỳ thấy Trì Cảnh Dật cúi người xuống rồi chìa tay ra.
Nhìn bàn tay mạnh mẽ còn vương một chút mùi thuốc sát trùng ấy, Lý Tư Kỳ liền nuốt nước mắt vào trong, cô quay sang nhìn Ôn Minh đang ngẩn người đứng bên cạnh rồi đưa tay nắm lấy bàn tay Trì Cảnh Dật.
Bàn tay Trì Cảnh Dật rất lạnh, lạnh hệt như dao mổ vậy. Anh nắm chặt lấy tay Lý Tư Kỳ, khẽ dùng lực một chút kéo cô dậy.
Sau khi thấy Lý Tư Kỳ đã đứng ngay ngắn rồi, Trì Cảnh Dật lập tức buông tay, vẻ mặt vẫn không cảm xúc.
Lý Tư Kỳ nhìn Trì Cảnh Dật, chợt hốt hoảng cúi đầu, cô không ngờ dáng vẻ thảm hại nhất này của mình lại bị anh bác sĩ mà mình luôn ngưỡng mộ trông thấy thế này!
Nhưng cũng may, anh bác sĩ này dường như đã quên mất cô là ai rồi, cô thở phào nhẹ nhõm rồi nói với anh bằng giọng nghèn nghẹn: “Cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo.” Trì Cảnh Dật trả lời, vừa rồi anh mới làm một cuộc phẫu thuật kéo dài sáu tiếng đồng hồ, đang định ra vườn hoa bệnh viện nghỉ ngơi một lát, nhưng lại trông thấy cảnh giằng co giữa Ôn Minh và Lý Tư Kỳ.
Đầu tiên thì nghe thấy người đàn ông này dỗ ngọt nhân tình trong nhà vệ sinh, bây giờ lại thấy anh ta động tay động chân với vợ mình, đúng là một người quá “đặc biệt”.