“Vâng.” Cao Lỗi nói xong liền mau chóng bước ra khỏi phòng.

Còn Cố Thiên Tuấn vẫn ngồi trên chiếc ghế da trong văn phòng, tiếp tục chìm vào suy tư, dạo gần đây xảy ra quá nhiều việc, cần anh phải suy nghĩ thật kĩ.

Trong lúc đó…

An Điềm sau khi rời khỏi Cố Thị, vừa về đến nhà thì điện thoại chợt có tin nhắn, Cố Thiên Tuấn đã chuyển vào tài khoản của cô số tiền một triệu.

Đọc xong tin nhắn trên điện thoại, An Điềm liền thở dài, sau đó bấm số gọi cho Lý Tư Kỳ.

Nhưng điện thoại reo rất lâu mà không thấy Lý Tư Kỳ bắt máy.

An Điềm lo lắng trong lòng, bèn gọi cho Ôn Minh.

Điện thoại kêu vài tiếng thì được Ôn Minh bắt: “An Điềm?”

Bình thường thì chỉ có Lý Tư Kỳ nói chuyện với An Điềm, Ôn Minh không biết nhiều lắm về người bạn thân này của vợ mình, chỉ biết trước đây cô có rất nhiều tiền, nhưng sau này bị ép li hôn.

Ngược lại với sự thân thiết của Lý Tư Kỳ, Ôn Minh gặp An Điềm cùng lắm chỉ gật đầu chào.

“Tư Kỳ đâu? Tôi gọi điện nhưng cậu ấy không nghe máy.” An Điềm lo lắng hỏi.

“Hôm qua mẹ tôi đau cả đêm, Tư Kỳ chăm sóc cả đêm, bây giờ vừa mới ngủ.”

“Được rồi.” An Điềm cúi đầu nghĩ một lát rồi nói, “Về chuyện của bác gái, Tư Kỳ đã kể cho tôi nghe rồi, bây giờ sức khỏe của bác là quan trọng nhất, tôi đang có một ít tiền nên sẽ cho hai người vay.”

Ôn Minh không xem trọng lời nói của An Điềm lắm. Tuy tiếp xúc với An Điềm không nhiều, nhưng anh ta cũng biết điều kiện kinh tế của An Điềm thậm chí còn không bằng nhà mình, nếu không thì đâu phải gửi An An đến nhờ họ nuôi giúp.

Nhưng tiền có còn hơn không, thế nên Ôn Minh khách sáo nói: “Vậy cảm ơn cô nhé, An Điềm, khi nào chuyện của mẹ tôi qua rồi, tôi và Tư Kỳ sẽ trả tiền lại cho cô.”

“Chuyện trả tiền thì không gấp, có điều…” An Điềm nói đến đây lại nhớ đến gương mặt tiều tụy của Lý Tư Kỳ, bèn trịnh trọng nói với Ôn Minh, “Ôn Minh, Tư Kỳ vì anh, vì gia đình anh mà đã hi sinh rất nhiều, tôi mong anh có thể yêu thương cậu ấy nhiều hơn, đừng để cậu ấy phải lao lực nữa, anh nhớ phải chu đáo hơn với cậu ấy.”

Ôn Minh lập tức khó chịu với câu nói của An Điềm, Lý Tư Kỳ đã lấy mình rồi, không lẽ vẫn muốn làm công chúa như hồi mới yêu nhau sao? Đã là vợ rồi thì phải ra dáng người vợ, chăm sóc mẹ chồng, nuôi nấng con cái, làm việc nội trợ. Mấy việc ấy không phải cô ta làm, lẽ nào bắt một người đàn ông như mình phải làm sao? Đúng là nực cười mà!

Nhưng Ôn Minh đương nhiên không nói như thế với An Điềm, chỉ trả lời cho qua: “Nỗi vất vả của Tư Kỳ tôi cũng biết mà, tôi sẽ yêu thương cô ấy nhiều hơn.”

An Điềm nghe thế mới yên tâm gật đầu: “Tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của anh, nhận được rồi thì báo tôi nhé.”

“Được, cảm ơn cô.” Ôn Minh nói xong thì cúp máy.

Chỉ vài phút sau, Ôn Minh nhận được tin nhắn của ngân hàng. Tất nhiên, khi nhìn thấy mấy con số không hiển thị trên màn hình, tròng mắt của anh ta như muốn rớt ra ngoài: Là một triệu! An Điềm lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Cô ta bình thường không phải rất nghèo sao?

Ôn Minh lập tức gọi lại cho An Điềm, hốt hoảng hỏi: “An Điềm, có phải là cô đã đi vay nặng lãi không? Mấy người đó không nên động vào đâu! Sau này tôi với Tư Kỳ sẽ gặp phiền phức to đấy!”

An Điềm cười nói: “Không phải cho vay nặng lãi đâu, tiền này rất chân chính, anh không cần phải lo, cứ yên tâm mà dùng đi.”

Ôn Minh vẫn không tin được, An Điềm phải hết lời đảm bảo, cuối cùng anh ta mới cúp máy.

Nhìn số tiền trên màn hình điện thoại, Ôn Minh đột nhiên giật mình, bây giờ có phải mình đã là triệu phú rồi không? Tuy vật giá leo thang, lạm phát rất dữ dội, triệu phú bây giờ không như triệu phú của mấy năm trước nữa, nhưng dù gì cũng vẫn là triệu phú!

Ôn Mình mừng rỡ khoa tay múa chân, hoàn toàn quên mất đây là tiền do vợ mình đi vay về để chữa bệnh cho mẹ mình.

Trong lúc Ôn Minh đang đắc ý thì điện thoại của anh ta chợt reo lên, anh ta nhìn vào màn hình, lập tức nhìn vào trong phòng nghỉ, thấy Lý Tư Kỳ đang ngủ say sưa mới yên tâm mỉm cười rồi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nghe máy.

“Cục cưng, sao giờ này lại gọi cho anh?” Ôn Minh cười tít cả mắt, giọng nói rất ngọt ngào.

“Người ta nhớ anh mà! Mấy ngày rồi anh không thèm gọi điện cho người ta gì cả.” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ nũng nịu.

“Ngoan đi, mẹ anh dạo này bị ốm, anh không đến với em được, phải thường xuyên ở nhà với cái đồ quê mùa kia chăm sóc cho mẹ anh, cho nên mới không có dịp gọi điện cho em.” Ôn Minh dịu dàng dỗ dành, “Trước đây không phải anh lúc nào cũng viện cớ đi công tác để đến bên em sao?”

“Nhưng gọi điện cho em thì chắc vẫn được chứ?” Người phụ nữ ở đầu dây bên kia vẫn không chấp nhận, “Không phải anh đã đổi tên em trong danh bạ thành tên của đám bạn anh rồi sao?”

“Nhưng cũng không thể gọi quá thường xuyên được, cục cưng à.” Ôn Minh tiếp tục dỗ dành, “Lúc trước, có lần em gọi điện đã suýt bị cái đồ quê mùa kia nghe đấy, cũng may anh kịp thời phát hiện, nếu không thì phiền phức to rồi!”

“Không phải anh nói là sẽ li hôn với chị ta rồi cưới em sao? Sao còn sợ chị ta phát hiện?” Người phụ nữ bên kia rõ ràng không vui, khiến Ôn Minh nghe thấy mà đau lòng.

“Mẹ anh bây giờ đang ốm mà, mọi việc trong ngoài hiện tại đều do cô ta lo liệu, bây giờ mà thuê giúp việc về làm mấy việc đó thì sẽ tốn nhiều tiền lắm!”

“Em mặc kệ, em đang giận, đang không vui đây, anh mau mua quà cho em đi!” Người phụ nữ nọ bắt đầu mè nheo.

“Được rồi, anh sẽ mua.” Ôn Minh lập tức đồng ý, “Em nói đi, em muốn cái gì?”

“Mấy hôm trước em cùng đám bạn thân đi dạo phố, mấy ông chồng đều giấu vợ mình mà mua cho đám bạn em rất nhiều trang sức. Nhưng em rất hiểu chuyện, em không đòi trang sức, anh chỉ cần mua cho em một cái túi xách là được rồi!” Cô ta nói đến đây, giọng lại càng nũng nịu hơn, “Chỉ có 50 ngàn thôi mà, ông xã, mua cho em đi!”

“50 ngàn sao?” Ôn Minh giật mình, bây giờ đang là lúc cần tiền để chữa cho mẹ anh ta, thế nên 50 ngàn là một số tiền khá lớn.

“Sao? Anh không yêu em nữa đúng không?” Giọng nói của người phụ nữ kia đang từ nũng nịu bỗng trở nên đanh đá, “Được, vậy chúng ta chia tay đi, đi mà ngủ với cái đồ nhà quê của anh đi!”

“Đừng đừng đừng, cục cưng đừng giận mà, anh sẽ mua!” Ôn Minh cắn răng, rồi chợt nhớ ra số tiền một triệu mà An Điềm mới chuyển cho mình, anh ta liền nói, “Anh sẽ mua cho em hai cái luôn!”

“Có thật không?” Người phụ nữ kia dường như không tin lắm.

“Thật mà!” Ôn Minh trả lời chắc nịch, “Anh sẽ chuyển tiền cho em trước, vài ngày nữa anh sẽ dành thời gian qua thăm em, em ở nhà cứ chuẩn bị đi, anh sẽ ‘dạy dỗ’ em một trận đấy!”

Ôn Minh nói đến đây lại nở nụ cười gian xảo: “Để em phải thật ngoan ngoãn với anh!”

“Đáng ghét!” Người phụ nữ kia cười rồi bắt đầu nói những câu nói đùa tục tĩu, khiến Ôn Minh nghe mà nhấp nhổm không yên.

Cứ như thế, Ôn Minh ngồi trong nhà vệ sinh đưa đẩy với người phụ nữ đó một lúc lâu mới cúp máy.

Anh ta cất điện thoại vào túi, định nhân tiện đi toilet luôn, nhưng lúc này lại chợt trông thấy một dáng người cao lớn đang mặc áo blouse trắng đứng cách mình không xa, bác sĩ ấy đang đeo kính nên Ôn Minh không nhìn rõ mặt.

Dù vậy, chỉ nhìn sơ qua thôi thì Ôn Minh cũng nhận ra người này, đó chính là người đã can thiệp vào lúc mẹ anh ta và Lý Tư Kỳ cãi nhau khi phát hiện ra bà bị ung thư giai đoạn cuối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play