Đầu tiên Cố Thiên Tuấn do dự một chút, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.
Tuy lời mời của An Tịnh Phong có hơi bất ngờ, nhưng bây giờ công ty của Cố Thiên Tuấn rất cần hợp tác với công ty của An Tịnh Phong để thoát khỏi khủng hoảng, anh và bố nể mặt ăn bữa cơm cũng được.
Còn về người mẹ kế của anh, đến rất đúng lúc, anh phải để bà ta nhìn thấy, công ty đã vì bà ta mà cả nhà ba người họ phải đi ăn cơm với người ta!
Cố Thiên Tuấn bàn một số chuyện làm ăn với An Tịnh Phong xong thì đứng dậy cáo từ.
Nhưng chính lúc này, An Tịnh Phong lại xin thông tin liên lạc của Cố Thiên Tuấn, đương nhiên không chỉ là số điện thoại của Cố Thiên Tuấn mà còn là tất cả các phương thức liên hệ.
Cố Thiên Tuấn đương nhiên rất ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì mà đưa hết cho ông.
Sau khi Cố Thiên Tuấn rời khỏi, An Nhiên không chịu được bèn hỏi An Tịnh Phong: "Bố, sao bố lại muốn có tất cả thông tin liên hệ của anh Cố thế?"
An Tịnh Phong dường như đều đã nhìn thấu điều gì đó, cười với An Nhiên: "Xin giùm con đấy."
"Xin giùm con?" An Nhiên sững sờ giây lát, mặt ửng đỏ, cô không ngờ, tâm tư của mình đều đã bị bố nhìn ra hết rồi.
Nhưng xem ra ấn tượng của bố đối với Cố Thiên Tuấn không tệ, An Nhiên cũng rất vui.
Hôm sau, An Nhiên biết được thông tin liên hệ Cố Thiên Tuấn thì lập tức gửi tin nhắn hỏi thăm anh.
Vốn dĩ Cố Thiên Tuấn không có cảm giác gì với An Nhiên, chỉ là một cô gái chưa tốt nghiệp đại học mà thôi, xem ra khá hồn nhiên dễ thương, nên anh lịch sự trả lời lại vài câu.
Cố Thiên Tuấn cũng biết, hình như An Nhiên có tình cảm đặc biệt với mình.
Nhưng cũng không có gì, bất luận là lúc đi học hay là lúc làm việc thì cũng đã có rất nhiều cô gái theo đuổi anh.
Chỉ là, trong lòng anh đã có Chu Mộng Chỉ, nên không thể có thêm hình bóng của ai khác nữa.
So với An Nhiên thì Cố Thiên Tuấn thích và đánh giá cao sự dịu dàng của Chu Mộng Chỉ hơn, anh cứ cảm thấy Chu Mộng Chỉ và anh mới là người cùng chí hướng, tuy trước giờ Mộng Chỉ không nói với anh, nhưng Cố Thiên Tuấn biết, thực ra Chu Mộng Chỉ cũng giống mình, mang theo bí mật và cay đắng không thể cho ai biết.
Từ nhỏ Cố Thiên Tuấn đã không có mẹ, bố đối xử với anh lạnh nhạt, không dễ gì đợi bố về nhà được một lần, nhưng đổi lại chỉ là tiếng cười vui của bố, mẹ kế và đứa em trai cùng cha khác mẹ, Cố Thiên Tuấn không thể không buồn được.
Song, bất luận có buồn thế nào đi nữa thì anh cũng không để cho người khác biết, anh chỉ gật đầu rồi tiếp tục làm việc của mình.
Nhưng từ sau khi gặp được Chu Mộng Chỉ, anh cảm thấy tốt hơn rất nhiều, Chu Mộng Chỉ cũng phải mất khá nhiều thời gian mới có thể đi vào trái tim của Cố Thiên Tuấn.
Chỉ là, một khi cô đã đi vào rồi thì trong lòng Cố Thiên Tuấn chỉ có một mình cô mà thôi. Dù lúc đó An Nhiên cũng có sự dịu dàng của Chu Mộng Chỉ, thậm chí cô còn làm tốt hơn.
Bữa cơm của An Tịnh Phong, An Nhiên và cả nhà Cố Thiên Tuấn được sắp xếp vào sau đó một tuần, vì em trai cùng cha khác mẹ Cố Thiên Kỳ của Cố Thiên Tuấn phải đi học nên không đến.
Bữa cơm đó, hai nhà ăn với nhau rất vui vẻ ấm áp.
Đương nhiên, bố của Cố Thiên Tuấn là Cố Diệp Lâm, mẹ kế Tống Mạn Nhu của Cố Thiên Tuấn đều là người có đôi mắt sắc sảo, tính tình An Nhiên lại thẳng thắn nên họ nhanh chóng nhận ra An Nhiên rất thích Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn cũng càng khẳng định tình cảm của An Nhiên đối với mình, chỉ là, anh không thể làm trái với bản thân, càng không thể phản bội Chu Mộng Chỉ, nên luôn lịch sự giữ kẽ với An Nhiên.
Sau bữa cơm, tất cả mọi người đều có nỗi lòng riêng.
An Nhiên trẻ người non dạ nhìn thấy Cố Thiên Tuấn giữ kẽ với mình như thế thì rất bối rối, mấy ngày trước cô cứ chủ động trò chuyện trên điện thoại với Cố Thiên Tuấn, nhưng Cố Thiên Tuấn luôn lạnh lùng, nhưng bây giờ nhìn thấy anh quan tâm mình trong bữa ăn như vậy thì lại yên lòng rồi: Là do cô đã nghĩ quá nhiều, Cố Thiên Tuấn vẫn rất có thiện cảm với cô.
Sau khi hai nhà ăn cơm xong thì lịch sự trở về nhà.
An Tịnh Phong ngồi trong xe, An Nhiên kế bên vui vẻ nói chuyện với ông, rõ ràng là vui vì Cố Thiên Tuấn.
"Nhiên Nhiên, con cảm thấy Cố Thiên Tuấn đó thế nào?" An Tịnh Phong ho nhẹ một tiếng hỏi.
"Bố, sao bố lại hỏi con như vậy. Thiên Tuấn chỉ là đối tác của công ty mà thôi." An Nhiên vừa nghe
Ông nén cơn ho lại, quay đầu nhìn bầu trời đêm tối, lúc này ông vô cùng hy vọng, con gái mình có thể luôn hạnh phúc như vậy.
Bên này, người nhà Cố Thiên Tuấn cũng đã về đến nhà.
Vừa đến nhà, Cố Diệp Lâm liền nói ngay với Cố Thiên Tuấn: "Con gái của An tổng đó có vẻ rất thích con."
Cố Thiên Tuấn đương nhiên hiểu ý bố mình, nhưng anh đã có Mộng Chỉ nên thờ ơ trả lời: "Con không cảm thấy cô ấy thích con. Vì con đã có Mộng Chỉ rồi nên không muốn nghĩ nhiều về chuyện đó."
Cố Diệp Lâm nhìn thái độ của Cố Thiên Tuấn là biết anh không thích An Nhiên rồi.
Tuy nhiên, mặc dù công ty của ông rất lớn nhưng đang phải đối mặt với khủng hoảng, chỉ có An Tịnh Phong ra tay giúp đỡ thì công ty mới không bị tổn thất nặng nề.
Nếu Cố Thiên Tuấn kết hôn với con gái ông ấy, sát nhập công ty lại thì thật tuyệt.
Lúc này, mẹ kế Tống Mạn Nhu của Cố Thiên Tuấn lên tiếng, bà cười dịu dàng với Cố Thiên Tuấn: "Thiên Tuấn, con cũng lớn rồi, cũng đã đến lúc kết hôn, hơn nữa bạn gái của con không môn đăng hộ đối, hai con bên nhau chưa chắc đã hạnh phúc!"
Tống Mạn Nhu nhớ đến sự dịu dàng yếu đuối của Chu Mộng Chỉ khi gặp mình, nhưng đôi mắt đó thỉnh thoảng lại rất sắc bén, bà cảm thấy cô không hề đơn giản.
Phụ nữ nhìn phụ nữ cực kỳ chính xác.
Nếu không phải do Cố Diệp Lâm không đồng ý, cộng với việc Cố Thiên Tuấn kết hôn với An Nhiên có thể mang lại lợi ích cho công ty, bà thật sự muốn Cố Thiên Tuấn kết hôn với Chu Mộng Chỉ.
Vì Tống Mạn Nhu thấy rằng, tuy Chu Mộng Chỉ thông minh hiểu biết, nhưng cũng chỉ là những trò khôn vặt, giở trò trong đám phụ nữ với nhau thì còn được, nhưng trong sự nghiệp của đàn ông, nói không chừng sẽ gây thêm phiền phức gì cho Cố Thiên Tuấn nữa!
"Ha ha, con và Mộng Chỉ yêu thương nhau thật lòng là được, cần gì môn đăng hộ đối?" Cố Thiên Tuấn cười nhạt một tiếng, rồi quay sang cười nhạo Tống Mạn Nhu, "Dì Tống, dì vốn dĩ cũng chỉ là lễ tân ở công ty của bố con mà thôi, mà lúc đó bố con đã là chủ tịch công ty Cố Thị rồi, dì lấy bố con sao không nghĩ đến từ môn đăng hộ đối nhỉ?"
"Con..." Tống Mạn Nhu tức giận vô cùng, bà đưa ngón trỏ sắc nhọn ra, chỉ vào mặt Cố Thiên Tuấn, vừa định lớn tiếng mắng Cố Thiên Tuấn.
Nhưng sực nhớ bây giờ bà đang ở trước mặt Cố Diệp Lâm, thế nên bà phải giờ vờ là một người mẹ hiền dịu, nên nhanh chóng bỏ tay xuống.
Khóe mắt bà đột nhiên đỏ lên, tủi thân đi đến bên Cố Diệp Lâm, cúi đầu không nói gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT