“Hán Khanh…” Chu Mộng Chỉ nhìn thấy Chu Hán Khanh thì liền nghẹn ngào gọi rồi lao vào lòng anh, “Hán Khanh, đưa em rời khỏi đây đi được không? Em cầu xin anh, cầu xinh anh đấy!”

Chu Hán Khanh quay sang nhìn bố của Chu Mộng Chỉ rồi ngây người hỏi: “Ông ta lại đánh em sao?”

Thật ra, Chu Hán Khanh cũng biết sự việc không đơn giản chỉ là Chu Mộng Chỉ đã bị đánh, vết thương trên người cô, cái áo bị xé tan, cái váy đã biến mất và vệt máu đỏ dưới đất, tất cả đều khiến Chu Hán Khanh cảm thấy thứ đẹp đẽ nhất trong lòng mình giờ đã không còn nữa rồi.

Nhưng anh không dám hỏi, chỉ có thể tự gạt mình gạt người bằng cách cho rằng Mộng Chỉ chảng qua chỉ bị đánh giống như mọi khi thôi. Anh hận, hận bản thân còn quá nhỏ, hận mình không có năng lực bảo vệ được cho Mộng Chỉ.

Chu Mộng Chỉ không trả lời câu hỏi của Chu Hán Khanh, chỉ liên tục lắc đầu khóc nức nở.

Tiếng khóc của Chu Mộng Chỉ dường như đã trả lời Chu Hán Khanh, khiến đôi mắt anh ngay lập tức long lên sòng sọc.

“Anh phải giết tên cầm thú đó!” Chu Hán Khanh đứng dậy, liếc nhìn thấy con dao gọt trái cây trên bàn, lập tức bước đến chộp lấy nó rồi đi về phía người bố đang ngủ say như chết của Chu Mộng Chỉ.

“Hán Khanh, đừng mà!” Chu Mộng Chỉ nhìn thấy bộ dạng sát khí đằng đằng của Chu Hán Khanh liền hốt hoảng đứng dậy, nhưng vết thương trên người khiến cô không chịu được mà lảo đảo rồi lại ngã phịch xuống đất.

Chu Hán Khanh nghe thấy tiếng Chu Mộng Chỉ ngã xuống đất nhưng vẫn không dừng lại mà tiếp tục bước về phía bố Chu Mộng Chỉ, anh muốn giết người đàn ông không bằng cầm thú này, phải cho ông ta sống không bằng chết!

“Hán Khanh!”

Nhìn thấy con dao trong tay Chu Hán Khanh chuẩn bị đâm vào cái bụng to béo kia, Chu Mộng Chỉ liền bất chấp cơn đau của bản thân, lao về phía trước giữ chặt tay Chu Hán Khanh lại.

“Hán Khanh, đừng mà!” Chu Mộng Chỉ lắc đầu, nước mắt rơi lã chã xuống đất, “Anh đã 16 tuổi rồi, sẽ vào tù đấy! Nếu anh vào tù thì em phải làm sao?”

Chu Hán Khanh chớp chớp mắt nhìn gương mặt đẫm lệ của Chu Mộng Chỉ, nhớ lại những uất ức mà cô từng phải chịu, bàn tay chợt không còn sức lực nữa, một tiếng “keng” vang lên, con dao trong tay anh rơi xuống đất.

Còn Chu Hán Khanh cũng bất lực mà khuỵu xuống.

Chu Hán Khanh hoàn toàn không biết mấy chuyện liên quan đến độ tuổi pháp luật quy định đủ tuổi phạm tội, nhưng Chu Mộng Chỉ thì lại hiểu rất rõ. Bởi sau đó cô nói với anh rằng, từ lâu cô đã muốn giết chết người bố của mình, cho nên đã dùng đủ mọi cách để tìm hiểu về pháp luật.

Nhưng cuối cùng, cô phát hiện ra rằng tuy dưới 14 tuổi không phải chịu trách nhiệm hình sự nhưng cũng vẫn phải vào trại quản giáo.

Chu Mộng Chỉ muốn rời khỏi thành phố này, muốn thoát khỏi cái gia đình nghèo khổ bần cùng này, thế nên nhất định phải vươn lên cao.

Nhưng nếu muốn vươn lên cao thì trên người không được phép có chút vết nhơ nào, vì vậy phải cố kìm chế để không phải vào trại quản giáo.

Nào ngờ, vào đúng cái hôm lên cấp ba này, vào đúng lúc cô đang muốn thoát khỏi cái nơi quỷ quái này thì lại gặp phải cơn ác mộng mà cả đời mình cũng không bao giờ quên được!

Ngay trong hôm đó, Chu Mộng Chỉ sau khi tắm rửa sạch sẽ đã cùng Chu Hán Khanh lên trung tâm thành phố đăng kí vào trường cấp ba rồi sống hẳn ở đó.

Tuy trên mặt Chu Mộng Chỉ vẫn còn vết thương khiến người ta chú ý, nhưng cô trông rất xinh đẹp, lại rất ngoan ngoãn, thế nên được các bạn học và giáo viên rất yêu quý.

Từ hôm đó về sau, tiền học phí của Chu Mộng Chỉ là kiếm được từ tiền dạy thêm, còn tiền sinh hoạt phí của cô do Chu Hán Khanh chi trả.

Do khoảng thời gian ấy, công việc kinh doanh của bố mẹ Chu Hán Khanh càng lúc càng bận rộn nên không có nhiều thời gian quan tâm đến anh, chỉ luôn cho tiền anh mà thôi.

Chu Hán Khanh còn dùng tiền ấy mua một cái điện thoại di động, có số điện thoại riêng, ở trước mặt bố mẹ thì nói số điện thoại ấy là của giáo viên chủ nhiệm, trước mặt giáo viên chủ nhiệm lại bảo đó là số của bố mẹ.

Lại cộng thêm việc dưới sự đào tạo của Chu Mộng Chỉ, thành tích học tập của Chu Hán Khanh luôn rất tốt, thế nên đã giấu được bí mật này.

Chu Hán Khanh vì không muốn Chu Mộng Chỉ tự ti nên lúc đó do điều kiện gia đình rất khá, anh đã nói dối mọi người rằng mình là anh họ của Chu Mộng Chỉ, bố mẹ Chu Mộng Chỉ đều đã mất nên đã gửi cô đến nhà anh.

Mỗi khi nhà trường mời họp phụ huynh, Chu Hán Khanh liền thuê vài người qua đường giả làm phụ huynh đến tham dự, do Chu Mộng Chỉ rất ngoan ngoãn, không gây chuyện nên cũng chẳng ai nghi ngờ gì việc đó cả.

Dần dần, cả hai đều có những người bạn thân, Chu Hán Khanh trông thấy Chu Mộng Chỉ có thể sống và học tập vui vẻ như những cô gái bình thường thì trong lòng cảm thấy rất tự hào.

Nhưng vào năm lớp 11, bố của Chu Mộng Chỉ trong một lần bạo hành đã giết chết mẹ cô, bị cảnh sát bắt tống vào tù.

Thế là Chu Mộng Chỉ bắt đầu từ khi ấy xem như trở thành trẻ mồ côi.

Dù gì hai người đó cũng là người thân duy nhất của Chu Mộng Chỉ, thế nên Chu Hán Khanh lúc đó đã rất lo lắng mà đến an ủi cô.

Nhưng Chu Mộng Chỉ sau khi biết tin này thì lại thở phào nhẹ nhõm, nói với Chu Hán Khanh giống như vừa trút được một gánh nặng: “Như thế cũng tốt, em cuối cùng cũng thoát được họ rồi, một người đàn bà không biết gì ngoài việc bán thân, một con ma men không biết gì ngoài việc uống rượu, cả hai đều đã rời xa em rồi, như thế thật là tốt.”

Lúc ấy, Chu Hán Khanh đã ngẩn người ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Chu Mộng Chỉ, anh không biết Chu Mộng Chỉ đã phải chịu nhiều đau khổ ở căn nhà đó đến mức nào mà đến nỗi khi mất đi song thân thế này, cô lại có thể thở phào nhẹ nhõm như thế.

Nhưng Chu Hán Khanh biết, Chu Mộng Chỉ cũng giống như một cánh hoa yêu kiều đã phải gồng mình giữa mưa giông bão táp.

Song từ bây giờ sẽ không như vậy nữa.

Từ khoảnh khắc ấy, Chu Hán Khanh đã thầm thề trong lòng rằng, cho dù xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh Chu Mộng Chỉ, bảo vệ cho cô cả đời, cho đến khi cô không cần anh nữa mới thôi.

Sau đó, vào năm lớp 12, Chu Hán Khanh đột nhiên nhận ra Chu Mộng Chỉ không xin anh tiền sinh hoạt phí nữa.

Sau khi theo dõi Chu Mộng Chỉ, Chu Hán Khanh mới phát hiện ra cô đang có quan hệ thân thiết với một người đàn ông khá giàu có, mà ông ta chính là bố của một người bạn học của cô.

Chu Mộng Chỉ lúc đó do thành tích học tập tốt, vẻ ngoài lại xinh đẹp, quan trọng là do hoàn cảnh gia đình nên trưởng thành rất sớm, thế nên rất biết tạo mối quan hệ, từ đó có được nhiều người bạn có điều kiện gia đình khá giả. Cô lại từ những người bạn ấy mà quen biết bố của họ.

Chu Hán Khanh không hiểu tại sao Chu Mộng Chỉ lại qua lại với ông già đó, có một lần, trong một lần cãi vã kịch liệt nhất, anh đã hỏi cô tại sao lại tự hạ thấp mình như vậy!

Song Chu Mộng Chỉ lại cho rằng lựa chọn của mình là chính xác: “Người đàn ông đó có thể cho em tất cả mọi thứ mà em muốn, ông ấy có thể bảo vệ em, cho em tiền!”

“Nhưng em không yêu ông ta mà!” Chu Hán Khanh lần đầu tiên lớn tiếng với Chu Mộng Chỉ, từ sau khi quyết tâm bảo vệ cô, anh gần như đã không còn là chàng thiếu niên nông nổi nữa mà trở thành một người đàn ông rồi.

Nhưng Chu Hán Khanh không ngờ, sau khi nghe mình lớn tiếng chất vấn, Chu Mộng Chỉ lại nhẹ nhàng hỏi lại anh: “Yêu thì đáng giá bao nhiêu tiền? Em không muốn quay lại cái huyện vừa bẩn thỉu vừa gớm ghiếc đó nữa, em muốn có quần áo đẹp, muốn có mỹ phẩm trang sức đắt tiền, muốn có một cuộc sống tốt, mà những thứ này thì người đàn ông đó đều có thể cho em!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play