Tất nhiên, lúc ấy Chu Hán Khanh cũng rất tò mò, mấy người đàn ông đó tại sao lại cứ nhân lúc bố của Chu Mộng Chỉ không có nhà mà đến nhà Chu Mộng Chỉ chơi với mẹ cô.
Chắc có lẽ do nhà của họ chán quá, chẳng có gì để chơi chăng?
Thế là, có một lần Chu Hán Khanh đã lén chạy đến nhà Chu Mộng Chỉ, muốn xem thử mẹ của Chu Mộng Chỉ rốt cuộc chơi trò gì với mấy người đàn ông đó.
Nhưng khi anh còn chưa bước đến cửa thì chợt nghe thấy trong nhà phát ra những tiếng động kì lạ của đàn ông và phụ nữ.
Chu Hán Khanh rất sợ, anh không hiểu những âm thanh ấy phát ra như thế nào, nhưng anh lại cũng rất tò mò, rất muốn biết họ đang chơi trò gì mà lại phát ra âm thanh như thế.
Lúc này, Chu Mộng Chỉ đang ngồi dưới cửa sổ trước nhà liền ngẩn ngơ đứng dậy nhìn Chu Hán Khanh rồi hỏi: “Anh làm gì thế?”
Chu Hán Khanh giật bắn mình, lúc đó hệt như một đứa bé vừa ăn trộm kẹo bị bắt quả tang, lập tức co giò bỏ chạy.
Đó là câu nói đầu tiên giữa Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh, cô thì không cảm xúc, còn anh thì hoang mang cực độ.
Sau này khi Chu Hán Khanh lớn lên một chút thì mới nghe Chu Mộng Chỉ kể lại mà biết được rằng, từ khi Chu Mộng Chỉ mới ba bốn tuổi thì mẹ của cô đã dẫn đàn ông về nhà, mỗi lần như thế đều bảo cô ngồi canh chừng ngoài cửa, chẳng may người bố suốt ngày đi uống rượu của cô mà có bất ngờ quay về thì cô phải báo ngay cho mẹ mình biết.
Nhưng lúc ấy Chu Hán Khanh vẫn còn quá bé, hoàn toàn không hiểu gì về chuyện đó, tình cảm đặc biệt anh dành cho Chu Mộng Chỉ chỉ được bắt đầu sau một lần nọ…
Hôm ấy, bố mẹ Chu Hán Khanh đều đã đi làm, anh ngồi chơi một mình trước cửa nhà.
Lúc này thì mẹ của Chu Mộng Chỉ lại mặc bộ váy màu đỏ, dắt Chu Mộng Chỉ đi đến trước mặt anh.
“Hán Khanh, chồng cô đi chơi ở huyện khác rồi, nên Mộng Chỉ không cần phải canh cửa cho cô nữa, con dẫn Mộng Chỉ đi chơi đi, lát nữa về cô sẽ mua kem cho con ăn!”
Mẹ Chu Mộng Chỉ nói xong liền đẩy Chu Mộng Chỉ ra trước mặt Chu Hán Khanh rồi bước đi về phía một người đàn ông cách đó không xa, sau đó khoác tay ông ta dẫn vào nhà mình.
Chu Mộng Chỉ lúc ấy cả người rất bẩn, đầu tóc rối bù, cô nhìn Chu Hán Khanh bằng ánh mắt e dè, không dám nói gì.
Chu Hán Khanh lúc ấy còn bé, đang độ tuổi ham ăn, thế nên sau khi nghe mẹ Chu Mộng Chỉ hứa sẽ mua kem cho mình thì anh liền dắt Chu Mộng Chỉ vào sân nhà mình rồi chơi với cô.
Nhưng Chu Hán Khanh cảm thấy rất kì lạ, tại sao mẹ của Chu Mộng Chỉ trông thì đẹp như thế mà Chu Mộng thì lại bẩn thỉu, không hề xinh đẹp chút nào thế này?
Thế là anh bắt đầu rửa mặt, gội đầu cho cô. Sau khi đã lau rửa sạch sẽ cho cô, anh mới lấy bộ váy đỏ mà lần trước em họ đến chơi đã để lại ra cho Chu Mộng Chỉ mặc.
Khi Chu Mộng Chỉ tắm rửa sạch sẽ xong, mặc bộ váy đó bước ra trước mặt Chu Hán Khanh, anh mới giật mình ngẩn ngơ, thì ra Chu Mộng Chỉ cũng đẹp hệt như mẹ mình vậy.
“Mộng Chỉ, sau này lớn lên em phải làm vợ anh đấy.” Chu Hán Khanh ôm lấy Chu Mộng Chỉ rồi thơm lên má cô, “Có được không?”
“Vâng, sau này lớn lên em sẽ làm vợ của anh Hán Khanh.” Chu Mộng Chỉ cũng ngoan ngoãn gật đầu đáp, khiến Chu Hán Khanh nghe thấy mà cười bẽn lẽn.
Từ đó về sau, Chu Hán Khanh bắt đầu chơi với Chu Mộng Chỉ, còn luôn miệng gọi cô là vợ ơi vợ à.
Tất nhiên, bố mẹ Chu Hán Khanh khi nghe anh gọi như thế thì giật bắn cả mình, lập tức cảnh cáo không cho phép anh có bất kì qua lại gì với Chu Mộng Chỉ nữa.
Nhưng Chu Hán Khanh mỗi khi có cơ hội đều sẽ lén mang đồ ăn ngon đến cho Chu Mộng Chỉ, khẽ gọi cô là vợ, còn Chu Mộng Chỉ lần nào ăn đồ ăn do Chu Hán Khanh mang đến đều ngoan ngoãn gọi anh Hán Khanh!
Hai người cứ thế chơi với nhau đến tuổi đi học.
Dần dần lớn lên, Chu Hán Khanh cuối cùng cũng hiểu được mẹ của Chu Mộng Chỉ vốn làm nghề gì, từ đó cũng dần dần không muốn tiếp xúc với Chu Mộng Chỉ nữa.
Không phải là do anh không thích Chu Mộng Chỉ mà chẳng qua là do sự bốc đồng và tự tôn của tuổi dậy thì khiến anh không muốn dây dưa với một người có người mẹ tai tiếng như vậy.
Còn Chu Mộng Chỉ thì ngày càng trở nên xinh đẹp trổ mã, tuy ăn mặc vẫn rất cũ kĩ nhưng vẫn là nữ sinh đẹp nhất trường họ.
Chu Mộng Chỉ lúc này đã là thiếu nữ cũng cảm nhận được sự xa cách của Chu Hán Khanh, cô biết Chu Hán Khanh cũng như tất cả mọi người, xem thường cô, xem thường gia cảnh bần hàn của cô, xem thường người cha say xỉn của cô, xem thường người mẹ không ra gì của cô.
Chính Chu Mộng Chỉ cũng xem thường bản thân, thế nên đã rất cố gắng học tập, cô biết rằng chỉ có học thật giỏi thì mới có thể giúp mình rời khỏi được nơi này, thoát được cái nhà vừa nghèo vừa bẩn này.
Khoảng thời gian ấy là khoảng thời gian xa cách nhất trong suốt những năm mà Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh quen nhau.
Lúc này, bố mẹ Chu Hán Khanh có làm kinh doanh nhỏ, gia đình dần dần trở nên có tiền, thế nên cuộc sống của Chu Hán Khanh tốt hẳn lên.
Tuy Chu Hán Khanh không phải dạng nam khôi trong trường, thành tích học tập cũng bình thường, nhưng mỗi khi đánh nhau với ai thì luôn luôn chiến thắng!
Mà ở huyện thành kém phát triển lại xa xôi này thì mẫu người con trai mà các thiếu nữ mê mẩn không phải là loại nam sinh có thành tích học tập xuất sắc mà là những chàng trai có khả năng đánh đấm thật giỏi.
Thế nên khí chất ngang tàng của Chu Hán Khanh đã làm mê đắm biết bao thiếu nữ, lẽ dĩ nhiên Chu Hán Khanh lúc này đã học cấp hai thì cũng có “bạn gái” như ai.
Chu Hán Khanh lúc ấy sở dĩ qua lại với cô gái ấy không phải vì yêu mà thứ nhất là vì bốc đồng tuổi dậy thì, thứ hai là vì muốn chứng tỏ cho Chu Mộng Chỉ hiểu rằng, lời hứa khi còn bé của họ chẳng qua chỉ là câu nói đùa thôi, hoàn toàn không phải là sự thật.
Cùng độ tuổi với nhau thì con gái lúc nào cũng trưởng thành hơn con trai, Chu Mộng Chỉ khi biết Chu Hán Khanh đã có bạn gái thì không hề có biểu hiện gì, vẫn tỏ ra bình thường.
Bởi vì Chu Mộng Chỉ chỉ cần nhìn sơ là đã hiểu, Chu Hán Khanh làm như vậy chẳng qua chỉ là muốn che giấu cảm xúc thật sự thôi, chứ chẳng bao lâu nữa anh cũng sẽ lại quay về bên cô.
Lần mà hai người chính thức tiếp xúc lại với nhau chính là vào năm học lớp tám, Chu Hán Khanh và bạn gái khi tan học thì trông thấy Chu Mộng Chỉ đang bị một đám nữ sinh ép vào góc tường.
Chu Hán Khanh trước đây từng nghe nói là Chu Mộng Chỉ hình như bị tất cả nữ sinh cùng khóa tẩy chay, lí do rất đơn giản, họ chắc chắn là vì ghen tị với việc Chu Mộng Chỉ tuy có gia cảnh chẳng ra sao nhưng lại có vẻ ngoài xinh đẹp, thành tích học tập lại tốt.
Ức hiếp người như Chu Mộng Chỉ rất tiện, bởi vừa có thể thỏa mãn sự đố kị của họ, lại vừa yên tâm không bị trách phạt, bởi sẽ chẳng có ai thèm quan tâm đến con gái của một gia đình như vậy, mọi người đều sợ sẽ dây bẩn vào mình.
“Ông xã, người bị vây lấy kia có phải là Chu Mộng Chỉ hàng xóm của anh không?” Bạn gái của Chu Hán Khanh chỉ về phía Chu Mộng Chỉ kinh ngạc hô to.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT