“Hiểu Hiểu, em sao thế?” Lâm Kính Trạch đang ngồi cạnh Lâm Hiểu Hiểu đưa khuỷu tay chạm nhẹ vào cô rồi nhỏ giọng nhắc nhở: “Chị ba gắp thức ăn cho em kìa!” “Ồ!” Lâm Hiểu Hiểu vội hoàn hồn lại. Cô nhìn Chu Mộng Chỉ, mỉm cười gượng gạo: “Cám ơn chị ba.” “Hiểu Hiểu à, chị biết em thích ăn món Hoa, nên chị đã cố tình nhờ anh họ đặt bàn ở nhà hàng Hoa. Có phải món ăn ở đây không hợp với khẩu vị của em không?” Chu Mộng Chỉ hỏi với vẻ quan tâm chu đáo. “Sao chị thấy em cứ buồn bực không vui vậy?” “Em…” Lâm Hiểu Hiểu há miệng ra. Cô thực sự muốn nói cho Chu Mộng Chỉ biết những gì đã xảy ra hôm nay, không chỉ vì Tô Thanh Dương đã đi theo An Điềm. Điều làm Lâm Hiểu Hiểu thấy tò mò hơn là, một người đàn ông tốt như anh ba, tại sao cũng có mối quan hệ khó hiểu với An Điềm? Lúc trước rõ ràng họ đâu có quen biết nhau! Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? “Hả?” Chu Mộng Chỉ nhìn vào Lâm Hiểu Hiểu bằng ánh mắt tò mò. “Hiểu Hiểu, em định nói gì?” Lâm Hiểu Hiểu cắn môi, cô biết rằng mình không thể nói gì, nhưng cô bỗng bất giác liếc nhìn Cố Thiên Tuấn: Hôm nay anh ba đã như thế với An Điềm, anh ấy thực sự không định giải thích gì sao? Tuy nhiên, dường như Cố Thiên Tuấn không nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của Lâm Hiểu Hiểu, anh vẫn thong thả dùng bữa. Các động tác vừa thanh lịch vừa thong dong, hoàn toàn không có vẻ căng thẳng, cũng không có vẻ tội lỗi. Song, Lâm Kính Trạch đang ngồi bên cạnh không còn điềm tĩnh nữa. Anh liên tục nháy mắt với Lâm Hiểu Hiểu, ra hiệu cho cô đừng ăn nói lung tung. Cuối cùng, Lâm Hiểu Hiểu nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp mà không hề biết gì của Chu Mộng Chỉ, quyết định bỏ cuộc: Thôi cứ làm theo lời anh trai cô nói vậy. Trước khi làm rõ mọi chuyện, cô không nên ăn nói lung tung. Anh ba son sắc thủy chung với chị ba, cô cũng biết lâu nay rồi. Lỡ như chuyện giữa An Điềm và anh ba chỉ là hiểu lầm, bây giờ cô nói ra, biến khéo thành vụng thì thật không tốt. Chỉ có điều, dù An Điềm và anh ba có quan hệ gì hay không, nhưng chị ba bị che giấu như vậy thì thật không công bằng! Lâm Hiểu Hiểu suy nghĩ với vẻ thương cảm. “Em không sao.” Lâm Hiểu Hiểu lắc đầu, sau đó nhét vào miệng miếng cá thu đao mà Chu Mộng Chỉ gắp cho mình. Với Lâm Hiểu Hiểu, Chu Mộng Chỉ cũng chỉ là quan tâm bề ngoài mà thôi. Nếu Lâm Hiểu Hiểu đã không nói gì nữa thì cô ta cũng không rảnh mà vặn hỏi. Để bầu không khí không còn u ám nữa, Chu Mộng Chỉ cầm lấy chiếc túi xách phiên bản giới hạn toàn cầu mới nhất của mình, lấy ra tấm thiệp mời. Chu Mộng Chỉ lắc lắc ba tấm thiệp mời trong tay rồi nói với Lâm Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu à, em xem cái gì đây?” Lâm Hiểu Hiểu vội đặt đũa xuống. Cô nhìn vào tấm thiệp mời rất đẹp trong Chu Mộng Chỉ, hỏi một cách ngạc nhiên: “Đó là thiệp mời dự tiệc kỷ niệm ngày cưới của anh chị ba hả?” “Đúng vậy!” Chu Mộng Chỉ gật đầu vui vẻ. Thiệp mời này do cô tự thiết kế, có in hình của cô và Cố Thiên Tuấn trên đó! Chu Mộng Chỉ đưa ba tấm thiệp mời đến trước mặt Lâm Hiểu Hiểu nói: “Ba tấm thiệp mời này, là của em, Kính Trạch, và cho cô bạn thân gì đó của em, chính là nhà thiết kế đã may cho chị một chiếc váy đấy. Cô ấy tên gì nhỉ?” “An Điềm!” Lâm Hiểu Hiểu nhìn vào vẻ mặt không biết gọi là gì của Chu Mộng Chỉ, nói ra tên của An Điềm với giọng điệu phức tạp. “Phải, chính là cô An Điềm đấy!” Chu Mộng Chỉ gật đầu: “Đây là thiệp mời của cô ấy. Vì hai người là bạn thân, nên tấm thiệp mời này, nhờ em chuyển đến cho cô ấy giùm chị.” Lâm Hiểu Hiểu chần chừ một lúc, cuối cùng cũng cầm lấy tấm thiệp mà Chu Mộng Chỉ đưa qua: Tuy nói rằng cô và An Điềm đã là bạn thân, nhưng khi nhìn thấy Tô Thanh Dương sẵn sàng bảo vệ cho An Điềm, Lâm Hiểu Hiểu không thể không khó chịu. Trước đây cô từng hạ quyết tâm, sẽ thay Tô Thanh Dương chăm sóc tốt cho An Điềm. Nhưng, trên đời này có mấy ai nói được mà làm được chứ? Lâm Hiểu Hiểu tự biết rằng mình là một người trần mắt thịt, không thể nào không ganh tỵ. Vì vậy, tâm trạng của cô bây giờ đang rất hỗn loạn. Cô vẫn chưa nghĩ ra được tiếp theo cô nên đối mặt với An Điềm bằng thái độ nào. “An Điềm?” Ngay khi Lâm Hiểu Hiểu đang trong tâm trạng hỗn loạn, Chu Hán Khanh đang ngồi ăn lặng lẽ nãy giờ liền cau mày lại, anh ta cảm thấy dường như mình đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi. Song, cụ thể nghe thấy ở đâu, Chu Hán Khanh không còn nhớ nữa. Trên thực tế, là vì gặp gỡ Lâm Kính Trạch tại bữa tiệc, Chu Hán Khanh quả thực đã điều tra An Điềm theo lời căn dặn của Chu Mộng Chỉ, đồng thời gọi điện cho phó tổng Hồ để sa thải cô. Tuy nhiên, kể từ đó, Chu Hán Khanh vì bận rộn với những việc khác được đưa ra liên tục bởi Chu Mộng Chỉ, nên đã quên mất các việc khác. Vả lại cách cũng đã lâu, nên anh ta cũng dần quên mất người tên An Điềm này. Mãi đến hôm nay, khi Chu Hán Khanh nghe Chu Mộng Chỉ nhắc đến cái tên này, anh ta mới cảm thấy hơi ấn tượng. Chu Hán Khanh cũng là con người, anh ta vừa phải lo việc công ty, vừa phải hoàn thành các nhiệm vụ mà Chu Mộng Chỉ giao cho, đôi khi anh ta cảm thấy mình như có khả năng phân thân vậy. “Chắc là do cô ấy đã may một chiếc váy cho em, nên anh cũng cảm thấy quen đó chứ?” Chu Mộng Chỉ không quan tâm lắm đến câu hỏi của Chu Hán Khanh. Tối đó trong phòng tắm, cô chỉ loáng thoáng nhìn thấy bóng lưng của An Điềm, cộng thêm việc Chu Hán Khanh làm việc chưa bao giờ sơ sẩy. Do đó, Chu Mộng Chỉ không sao ngờ được rằng, cô An Điềm hiện đang may trang phục cho cô ta, lại chính là cô gái đã làm cho Cố Thiên Tuấn như rơi vào cõi tiên. “Ừm.” Chu Hán Khanh gật đầu, không suy nghĩ gì thêm. “Hiểu Hiểu à, có thiệp mời rồi, em có thể đến cùng với cô bạn thân của em rồi!” Chu Mộng Chỉ tiếp tục chủ đề vừa rồi với Lâm Hiểu Hiểu. Cô mỉm cười với Lâm Hiểu Hiểu, trong lòng tự khen mình làm việc rất chu đáo. Tuy nhiên, Lâm Hiểu Hiểu không hề tỏ vẻ bất ngờ gì. Cô chỉ nói một tiếng “dạ vâng” rồi tiếp tục ủ rũ không vui. Chu Mộng Chỉ thấy Lâm Hiểu Hiểu vẫn ủ rũ như thế cũng không thèm nhiều lời nữa. Cô ta không thể cứ mãi dỗ dành Lâm Hiểu Hiểu đang không vui mà không biết vì lý do gì kia. Ngay lúc này, Cố Thiên Tuấn nãy giờ không nói gì đã lên tiếng. Anh đặt đũa xuống, quay sang nhìn Chu Hán Khanh: “Hán Khanh à, anh có biết trường mẫu giáo ở đường XX không?” Có lẽ vì hôm nay gặp được An An đã làm anh thấy sốc. Vì vậy, Cố Thiên Tuấn hoàn toàn không để tâm đến những việc khác. Bây giờ, trong đầu anh, chỉ toàn là hình dáng nhỏ bé của An An. Con người nhỏ bé đó, vậy mà trong cơ thể lại đang chảy một nửa dòng máu của anh, làm Cố Thiên Tuấn nghĩ mà cảm thấy kỳ diệu. Nếu có thể được, anh chắc chắn sẽ ở bên cạnh và cùng trưởng thành với cậu bé, dạy cậu đá bóng, dạy cậu chơi bóng rổ, đưa cậu đi khắp thế giới, nhìn cậu yêu đương, cưới vợ và sinh con! Tham gia vào quá trình của một cuộc sống, thật là quá kỳ diệu! Ngay cả bản thân Cố Thiên Tuấn cũng không biết rằng, khi nghĩ đến những cảnh tượng đấy, hai mắt anh đã sáng lên. Chu Hán Khanh không biết tại sao Cố Thiên Tuấn lại hỏi như thế, anh ta đành phải nói thật: “Tôi không rành lắm. Thiên Tuấn à, cậu có việc gì cần tôi làm hả?” “Tôi muốn tặng một tòa nhà cho trường mẫu giáo đó.” Cố Thiên Tuấn đặt đũa xuống một cách tao nhã, nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở cái đĩa trước mặt mình: Về việc của An An, anh cần phải làm rõ ràng thật sớm, tốt nhất là làm rõ ràng một cách kín đáo. Anh biết rằng mỗi một hành động của mình đều bị mọi người chú ý. Vì vậy, bây giờ tìm một cái cớ trước, thì mọi việc về sau sẽ không bị người ta chú ý nữa. Mặc dù vậy, Cố Thiên Tuấn vừa nói ra câu này, tất cả mọi người trên bàn ăn đều rất kinh ngạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT