“...” An Điềm bụm mắt, đau đến chảy nước mắt ra. “Tiểu Điềm à, cậu có sao không?” Lý Tư Kỳ vội đứng dậy cúi nhìn vết thương của An Điềm. An Điềm lắc đầu. Cô bụm mắt một lúc rồi nói với Lý Tư Kỳ: “Mình không sao.” Tuy nhiên, khi An Điềm bỏ tay ra, Lý Tư Kỳ liền nhìn thấy mí mắt của An Điềm đã bị sưng đỏ lên. “Sao lại thế này!” Lý Tư Kỳ hét lên kinh hãi, rồi vội vàng chạy đi tìm tủ thuốc cho An Điềm. “Tiểu Điềm, cậu cố chịu một lát.” “Không cần đâu!” An Điềm vội lắc đầu. Cô chụp tay Lý Tư Kỳ lại, trong mắt lại chảy ra nước mắt. “Chuyện nhỏ thôi mà.” “Ôn! Mỹ! Mỹ!” Lý Tư Kỳ không cần nhìn cũng biết người ném món đồ chơi đó là Mỹ Mỹ. Cũng không biết từ khi nào mà Mỹ Mỹ lại có thói quen ném đồ chơi lung tung, cô thấy An Điềm bị Mỹ Mỹ ném bị thương như thế, bỗng nổi giận đùng đùng. Lý Tư Kỳ quay người lại, không bất ngờ khi nhìn thấy Mỹ Mỹ đang nằm bò ở cửa phòng, đôi mắt nhỏ đang chớp chớp nhìn vào hai người, trên mặt không hề có chút hối hận. “Ôn Mỹ Mỹ, con qua đây cho mẹ!” Lý Tư Kỳ chống nạnh hai tay. “Ai cho phép con ném đồ lung tung? Mau xin lỗi mẹ nuôi của con đi!” “Con đâu có cố ý.” Ôn Mỹ Mỹ bĩu môi, tỏ vẻ rất ấm ức. “Con chỉ muốn chào mẹ nuôi thôi, ai biết sẽ như thế này!” “Ôn Mỹ Mỹ, con đã làm sai, vậy mà còn dám cãi lại?” Lý Tư Kỳ bị thái độ của Mỹ Mỹ làm cho tức thở hổn hển. “Con nhìn xem, suốt ngày con chỉ biết ném đồ lung tung! Mau nhặt lên cho mẹ!” “Không nhặt! Không nhặt là không nhặt!” Mỹ Mỹ thè lưỡi ra với Lý Tư Kỳ, vừa làm mặt xấu vừa hét lên. “Bà nội nói rồi, những việc nặng nhọc trong nhà đều do mẹ làm, con là công chúa nhỏ, không thể làm những việc đó!” “Ôn Mỹ Mỹ!” Lý Tư Kỳ hét lên rồi ngay lập tức đi đến chỗ Mỹ Mỹ. “Thứ nhất, xin lỗi mẹ nuôi ngay lập tức. Thứ hai, nhặt lên hết tất cả những gì con đã ném!” Tuy nhiên, rõ ràng Mỹ Mỹ không xem Lý Tư Kỳ ra gì. Cô bé ngây thơ và đáng yêu trước đây bây giờ trở nên quá kiêu ngạo và bướng bỉnh. Cô bé lắc đầu với vẻ thờ ơ rồi hét lên: “Con không nhặt!” Sau đó chạy nhanh vào trốn trong phòng mình khóa cửa lại. “Ôn Mỹ Mỹ, bây giờ con không nghe lời mẹ luôn chứ gì?” Lý Tư Kỳ thở gấp, chỉ vào cửa phòng Mỹ Mỹ hét lên. “Con không mở cửa ra à? Con có bản lĩnh thì suốt đời đừng mở cửa ra! Mẹ nói cho con biết, tối nay đừng ăn cơm nữa!” Nhưng khi giọng của Lý Tư Kỳ vừa dứt, từ hướng phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng gào thét giận dữ: “Lý Tư Kỳ, cô lại bắt nạt cháu gái của tôi! Có phải cô thấy tôi bị bệnh rồi, nên cái nhà này do cô làm chủ? Từ lâu cô đã mong tôi chết đi cho khuất mắt phải không?” Lý Tư Kỳ vừa rồi vẫn còn tức giận, nhưng khi nghe thấy câu này liền lập tức khựng lại tại chỗ. Lúc này, cánh cửa phòng ngủ từ từ mở ra. Ôn Mỹ Lang đang cuốn một chiếc khăn trắng trên đầu, khom lưng bước chầm chậm ra khỏi phòng. Lý Tư Kỳ thấy vậy liền vội vàng tiến đến đỡ lấy Ôn Mỹ Lan: “Mẹ, không phải mẹ thấy khó chịu à? Mẹ cứ nằm nghỉ đi, sao lại ra đây?” “Nếu tôi còn không ra ngoài, vậy cứ để cho cô đánh chết cháu gái của tôi à?” Ôn Mỹ Lan liếc nhìn Lý Tư Kỳ, nói với vẻ không hài lòng. “Nhưng Mỹ Mỹ bây giờ ngày càng nghịch ngợm, nếu còn không dạy dỗ nó thì sẽ không ổn đâu.” Lý Tư Kỳ có chút lo lắng, mặc dù cô ngang ngược, nhưng vẫn có lòng hiếu thảo. Khi Ôn Mỹ Lan còn khỏe, cô muốn nói gì thì sẽ nói thẳng ra không ngần ngại. Nhưng bây giờ, chỉ cần cô cãi lại Ôn Mỹ Lan, bà ấy liền chóng mặt, nôn mửa, thậm chí còn lên cơn ho. Mới đầu, Lý Tư Kỳ còn tưởng rằng Ôn Mỹ Lan giả vờ. Ai ngờ có một lần, Lý Tư Kỳ tận mắt nhìn thấy Ôn Mỹ Lan ho ra máu khi đang bị sốt. Việc này làm cho Lý Tư Kỳ sợ hãi, liền bàn với Ôn Minh đưa Ôn Mỹ Lan đến bệnh viện để kiểm tra. Nhưng Ôn Mỹ Lan khăng khăng không đến bệnh viện, nói rằng bà ấy ho ra máu là vì bị Lý Tư Kỳ chọc giận. Chỉ cần Lý Tư Kỳ biểu hiện tốt hơn, bà ấy sẽ không khó chịu như thế nữa. Ôn Minh cũng thờ ơ, còn cảnh cáo Lý Tư Kỳ phải nhường nhịn người già hơn. Lý Tư Kỳ hết cách, dù gì Ôn Mỹ Lan cũng là mẹ chồng của mình, và sức khỏe đúng là đang có vấn đề, nên cô đã nhẫn nhịn, từ đó về sau không còn cãi lại lời của Ôn Mỹ Lan nữa. Ôn Mỹ Lan thấy Lý Tư Kỳ cũng chịu nghe lời liền bắt nạt Lý Tư Kỳ một cách thậm tệ hơn. Cộng thêm việc trong thời gian này Ôn Minh đi công tác thường xuyên, mọi việc lớn nhỏ trong ngoài nhà đều do một mình Lý Tư Kỳ lo liệu, khó tránh khỏi lúng túng. Cô thậm chí còn không được ngủ ngon giấc, làm gì còn sức lực dọn dẹp nhà cửa và chăm chút cho bản thân. Vì vậy mới có tình trạng mà An Điềm đã nhìn thấy khi vừa bước vào cửa. “Cô biết dạy hay tôi biết dạy?” Ôn Mỹ Lan gạt phăng lời nói của Lý Tư Kỳ. “Ở trong làng chúng ta, tôi là người duy nhất nuôi ra được sinh viên đại học đấy! Sau này, cô đừng múa rìu qua mắt thợ. Tôi nói dạy Mỹ Mỹ thế nào thì cô phải dạy Mỹ Mỹ thế ấy!” “Con…” Lý Tư Kỳ thở dài, cô nhìn vào đôi má đã hõm xuống rõ ràng và khuôn mặt đã bắt đầu tái mét của Ôn Mỹ Lan, cuối cùng vẫn không nói một lời nào như thể cam chịu. Ôn Mỹ Lan thấy Lý Tư Kỳ không nói gì nữa, lúc này mới cười hì hì đầy đắc ý: “Mau đi xem món canh cá trích hầm cho tôi đã ăn được chưa! Cô muốn bỏ đói tôi hả?” Sau khi được Ôn Mỹ Lan nhắc nhở, Lý Tư Kỳ mới nhớ ra mình đang hầm canh trong bếp. Cô vỗ mạnh vào trán một cái bốp rồi vội vã chạy vào bếp. An Điềm bụm kỹ nơi sưng đỏ trên mí mắt, nhìn theo bóng lưng vội vã của Lý Tư Kỳ, bỗng cảm thấy hơi buồn: Không thể không thừa nhận, cô bạn thân có cuộc sống tiểu tư sản nhưng giàu tình cảm trước kia, bây giờ đã bị bà mẹ chồng giày vò thành một bà nội trợ chỉ biết làm việc nhà và hầu hạ người khác! An Điềm không hề có ý xem thường các bà nội trợ, dù là một bà nội trợ thì cũng phải có cuộc sống riêng, có thời gian riêng và sở thích riêng của mình. Bây giờ suốt ngày cứ bị người khác xoay mòng mòng như thế, vậy có gì khác so với người máy và người giúp việc? Song, bây giờ gia đình của Tư Kỳ đã bị Ôn Mỹ Lan làm cho hỗn loạn rối ren lên rồi. Tuy nhiên, trước sự chăm sóc tận tụy và nhẫn nhịn cầu toàn của Tư Kỳ với mình, kẻ đầu sỏ Ôn Mỹ Lan vẫn không hề có chút hối hận. Bà ta nhìn theo bóng lưng vội vã của Lý Tư Kỳ nói một câu đầy chán ghét ngay trước mặt An Điềm. “Đồ vô dụng!” Câu này làm An Điềm nghe rất chói tai. Cô nhìn Ôn Mỹ Lan cười khẩy: Làm mẹ chồng mà có thể giống như bác, cũng là một cảnh giới ghê tởm mà khó ai bì kịp đấy! Ôn Mỹ Lan bị tiếng cười khẩy đó của An Điềm làm cho giật mình. Bà ta nhìn sang nơi phát ra tiếng cười, lúc này mới nhìn thấy An Điềm đang ngồi trên chiếc ghế sofa bừa bộn kia. Ôn Mỹ Lan nhìn thấy đó là An Điềm liền ngay lập tức hét lên với cô: “Trời ơi, sao cô cứ như một con ma vậy? Cô ngồi đó từ khi nào? Sao không lên tiếng?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT