“Cô An đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của mình, vậy thù lao của cô ấy đương nhiên sẽ rất hậu hĩnh rồi.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, thấy dáng vẻ nghịch ngợm của Lâm Hiểu Hiểu thì cũng không còn quá nghiêm túc nữa, “Không những vậy, cô cũng có thể nói với Tô tổng, tiến độ hợp tác của anh trai cô và tôi với Tô Thị có thể đẩy nhanh hơn một chút!” “Vậy quyết định thế nhé!” Lâm Hiểu Hiểu lại vỗ tay, nhướn mày đắc ý nhìn An Điềm, cô xem tôi lợi hại chưa, không những giúp cô có thêm tiền mà còn đẩy nhanh tiến độ hợp tác của Tô Thị nữa! An Điềm lập tức trịnh trọng gật đầu với Lâm Hiểu Hiểu, thật sự cảm kích, phải phải phải, cô cừ thật! Lâm Hiểu Hiểu đã đạt được mục đích nên cũng không muốn ở lại nữa, bèn nói với Chu Mộng Chỉ và Cố Thiên Tuấn: “Được rồi, nếu đã xong việc rồi thì em cũng không làm phiền thế giới riêng của anh chị ba nữa! Em với An Điềm xin phép về!” “Được rồi, rảnh nhớ thường xuyên đến chơi nhé!” Chu Mộng Chỉ cười đáp, cô ta biết Lâm Hiểu Hiểu là người bận rộn, thế nên cũng không muốn giữ lại, liền nói vọng ra ngoài, “Chị Lý, giúp tôi tiễn Hiểu Hiểu và cô An về nhé!” “Vâng!” Chị Lý mau chóng trả lời rồi bước vào phòng khách, tốc độ phản ứng của chị ta lúc này nhanh hơn gấp mười lần so với hồi An Điềm còn sống ở biệt thự này! Chị Lý đến trước mặt Lâm Hiểu Hiểu và An Điềm nói: “Cô Lâm và cô An xin mời đi theo tôi.” “Làm phiền chị rồi.” An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu cùng đồng thanh trả lời, sau đó chào Chu Mộng Chỉ rồi rời đi. Chu Mộng Chỉ và Cố Thiên Tuấn cũng bước ra tiễn đến tận cửa lớn, dõi theo Lâm Hiểu Hiểu và An Điềm rời đi. Chu Mộng Chỉ quay lại phòng khách, khẽ xoay nhẹ cổ: “Em mệt quá!” Cố Thiên Tuấn nhìn dáng vẻ yếu ớt của Chu Mộng Chỉ thì liền quan tâm hỏi han: “Mộng Chỉ, nếu em mệt thì về phòng ngủ nghỉ ngơi đi, anh sẽ bảo chị Lý nấu canh hạt sen ngân nhĩ, khi nào em dậy thì ăn nhé.” “Vâng.” Chu Mộng Chỉ mỉm cười dịu dàng với Cố Thiên Tuấn rồi bước lên lầu. Cố Thiên Tuấn thấy Chu Mộng Chỉ bước lên lầu rồi mới quay lại phòng khách.. Anh nhìn thấy bộ trang phục mà An Điềm đã mất bao tâm huyết làm ra bị Chu Mộng Chỉ vứt trên ghế sofa, bèn khẽ cúi mắt nghĩ một lát rồi cầm bộ váy lên, gấp ngay ngắn lại rồi nhẹ nhàng đặt vào trong hộp, cất vào phòng để đồ của Chu Mộng Chỉ… Sau khi rời khỏi biệt thự Cố Thị, Lâm Hiểu Hiểu đưa An Điềm về thẳng nhà. An Điềm đứng dưới tòa nhà chung cư nói với Lâm Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, cảm ơn cô đã đưa tôi về.” “Có gì đâu!” Lâm Hiểu Hiểu cười nói, “Hôm kỉ niệm ngày cưới của anh chị ba, cô nhất định phải đến đúng hẹn đấy, tới lúc đó được nhìn thấy tác phẩm của mình được chị ba mặc, cô chắc chắn sẽ cảm thấy rất tự hào!” “Ừ, tôi biết rồi.” An Điềm nhìn dáng vẻ ngây thơ của Lâm Hiểu Hiểu, trong lòng thấy rất cảm kích. “Phải rồi Hiểu Hiểu.” An Điềm cúi đầu nghĩ một lát rồi đề nghị Lâm Hiểu Hiểu, “Hiểu Hiểu, thật ra việc Bầu Trời Đầy Sao lần này thành công như vậy, tất cả đều nhờ công lao của cô, cô mau báo tin vui này cho Tô tổng đi.” Lâm Hiểu Hiểu nghe An Điềm nói thế liền mỉm cười, cô biết An Điềm muốn tạo cơ hội để mình tiếp xúc nhiều hơn với Tô Thanh Dương. Nhưng Lâm Hiểu Hiểu không muốn việc mình can dự quá nhiều sẽ khiến Tô Thanh Dương thấy áp lực, thích một người là phải cam tâm tình nguyện chịu nhiều gian khổ! Lâm Hiểu Hiểu nghĩ đến đây liền tự cười mình, từ lúc nào mà mình lại trở nên sến súa thế này vậy? Cô ngẩng đầu nhìn An Điềm nói: “Việc này vốn là việc của cô và anh Tô cùng làm, cho nên cô vẫn nên là người báo cho anh ấy thì hơn.” An Điềm lập tức lắc đầu: “Hiểu Hiểu, cô có thể nhân cơ hội này mà trò chuyện nhiều hơn với Tô tổng mà.” “Không cần đâu.” Lâm Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy có hơi đau lòng, cô ngẩng đầu nhìn trời đã sắp tối, bèn nói với An Điềm, “Dù sao ngày mai đi làm là tôi lại được gặp anh Tô thôi mà, cũng không nên tiếp xúc với anh ấy quá liên tục, xa thơm gần thường mà!” An Điềm thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Hiểu Hiểu thì đành gật đầu nói: “Thôi được, vậy tôi sẽ gọi điện cho Tô tổng.” “Được rồi, về nhà đi!” Lâm Hiểu Hiểu chu môi cười với An Điềm, sau đó bước vào chiếc xe Lamborghini màu vàng của mình. An Điềm dõi mắt theo chiếc xe của Lâm Hiểu Hiểu, đợi khi xe đi xa rồi cô mới bước vào căn chung cư của mình. Bà chủ nhà lúc này đang ngồi cắn hạt dưa, thong dong nhìn An Điềm bước lên lầu. An Điềm miễn cưỡng cười với chị ta một cái, xem như là chào hỏi rồi lại tiếp tục bước đi. Sau khi An Điềm bước vào nhà rồi, bà chủ nhà mới phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, trong lòng lầm bầm: Chậc chậc chậc, cái cô An Điềm này sao mà khó hiểu quá, lúc thì đi với soái ca, lúc thì đi với đại gia, bây giờ lại bắt đầu qua lại với phụ nữ nữa! An Điềm đương nhiên không biết bà chủ nhà đang nghĩ gì, cứ thế bước vào nhà mở đèn. Nhìn căn hộ chung cư trống trải, một cảm giác bất lực lại trào dâng trong lòng cô. An Điềm cảm thấy mình bận rộn cả ngày, nhưng lại không có mục tiêu gì cả, lúc trước thì mục tiêu của cô rất rõ ràng, đó là phải thiết kế trang phục thật đẹp, kiếm thật nhiều tiền, cho An An một cuộc sống tốt hơn. Nhưng bây giờ, trong cuộc đời của cô lại xuất hiện Tô Thanh Dương, Cố Thiên Tuấn cũng đã quay trở lại cuộc đời cô, tuy đã có những người bạn như Lâm Hiểu Hiểu và Khưu Doanh Doanh, nhưng An Điềm vẫn cảm thấy mình sống càng lúc càng mệt mỏi. An Điềm đứng dậy, muốn xem xem trong tủ lạnh còn thức ăn gì không, nhưng khi cô vừa đứng dậy thì điện thoại chợt vang lên tiếng chuông tin nhắn. An Điềm lại chán nản quay lại cầm điện thoại lên. Chưa đọc tin nhắn thì thôi, nhưng khi vừa đọc thì An Điềm lập tức mắt tròn mắt dẹt, phòng tài vụ công ty Cố Thị đột nhiên lại chuyển cho cô số tiền 300 ngàn! Trong lúc An Điềm đang không thể tin được thì điện thoại của cô lại chợt vang lên, An Điềm lập tức nhấn nút nghe máy. “Xin chào, cho hỏi có phải cô An Điềm không?” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ rất chuyên nghiệp. “Vâng, là tôi đây, cho hỏi cô là…” “Tôi là Susan, trợ lí của tổng tài tập đoàn Cố Thị.” Susan ở đầu dây bên kia giới thiệu bản thân xong liền nói tiếp, “Cô An Điềm, bộ váy mà cô thiết kế cho chị Cố đã khiến anh Cố rất hài lòng, cho nên anh Cố đã bảo tôi phải trả thù lao cho cô xứng đáng, số tiền đã được chuyển vào tài khoản của cô, bây giờ tôi gọi điện là muốn xác nhận một chút, cho hỏi cô đã nhận được chưa? An Điềm ngẩn người, Susan này sao lại biết được số tài khoản ngân hàng của cô? Nhưng rồi An Điềm lại lập tức hiểu ra, cô đã từng đăng kí thông tin tài khoản ngân hàng của mình ở Tô Thị, chỉ cần Susan gọi điện cho Tô tổng hoặc phó tổng Hồ để hỏi là sẽ biết ngay thôi. Nhưng Cố Thiên Tuấn đã biết được số tài khoản của cô mà vẫn không chuyển số tiền đền bù li hôn cho cô, việc này khiến An Điềm cảm thấy Cố Thiên Tuấn vẫn là người rất biết điều! “Số tiền đó tôi đã nhận được rồi, nhưng mà số tiền đó có phải là hơi lớn rồi không?” An Điềm ngập ngừng hỏi, dù gì thì đột nhiên nhận được số tiền lớn cũng rất đáng nghi, phải hỏi rõ mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT