Phiến Cương mỹ nhân vuốt tóc một hồi rồi bặm môi đi tới, cô nhìn Dịch Quân Ngạn mà trong ánh mắt có phần kỳ lạ.
Bên kia giám đốc đang tức giận tới nỗi gân xanh đập thình thịch. Đã đến nước này, gã chẳng hiểu tại sao cô vẫn nằng nặc đòi Dịch Quân Ngạn tiếp tục thủ vai, chẳng hay cô thấy ở cậu ta có điểm gì đặc biệt? Hầu như không có kinh nghiệm làm thanh ưu, hơn nữa cứ NG liên tục thể này, phải thay người khác thôi!
Còn cái tên quản lý Quỷ Túc Thuần kia, cũng chẳng hiểu hắn lấy cái sự tự tin đó từ đâu, mà trước đây trong thời kì mà ‘Hoa Linh’ đệ nhất bộ bị phản đối, căn bản cũng có chút sợ hãi, thế nhưng lúc phỏng vấn, vẫn còn để lộ vẻ tự tin mà nhàn nhạt trả lời: “Tôi tin tưởng vào sản phẩm của chúng tôi, bởi vì tôi tin vào khả năng cùng lựa chọn của FS.”
Giờ thì hay rồi, một nam nhân ba mươi tuổi vẫn chưa từng hôn môi, vậy sau này đóng những cảnh nóng hơn thế thì biết phải xử trí ra sao?
Dịch Quân Ngạn cắn môi, chẳng biết phải làm như thế nào mà đứng đó ngón tay bứt rứt. Không lâu sau, người nam nhân bên kia bỗng động đậy, cậu chấn kinh mà quay đầu đi.
Đằng Tự lẳng lặng đi tới trước mặt Dịch Quân Ngạn, mở miệng nói: “Nhắm mắt lại.”
“A?”
“Nhắm mắt lại, đừng để tôi nói lần thứ ba.”
Tuy ngữ khí khó cảm nhận, vậy nhưng vẫn có thể thấy được ẩn trong đó có chút lửa giận.
Dịch Quân Ngạn ngoan ngoãn khép mí mắt.
Trong bóng tối, có thứ gì đó mềm mại khẽ chạm lên môi cậu, giật muốn mở mắt ra, chợt nhớ tới mệnh lệnh của Đằng Tự. Dù có tò mò tới đâu, cũng không cho phép được nhìn. Nguyên nhân là do không thể chứng kiến vì nếu nhìn sẽ khiến sự việc càng trở nên nhạy cảm và sượng sùng.
Nóng bỏng vô cùng, khiến hô hấp khi đó liền trở nên khó khăn, cảm nhận được vị mằn mặn, còn có chút hương thơm thoang thoảng mát dịu vô cùng.
Đó là vị đạo của Đằng Tự.
Phỏng đoán này liền khiến trí óc cậu nổ tung, lẽ nào Đằng Tự thực sự… Nơi trái tim của Dịch Quân Ngạn không kiềm chế được mà đập thình thịch.
“Được rồi, cậu có thể mở mắt ra.”
Hắn nói xong, cảm giác nơi môi liền tiêu biến, mở mắt ra, Dịch Quân Ngạn còn chứng kiến ngón tay vẫn chưa hoàn toàn thu lại của Đằng Tự.
Cho nên mới nói, Đằng Tự làm sao có khả năng hôn môi cậu chứ? Chính cậu đã mê muội mà lú lẫn rồi. Thế nhưng dù chỉ là một ngón tay của hắn chạm vào, cậu cũng cảm thấy rất cao hứng, giống như bạch mã hoàng tử đánh thức công chúa bằng một nụ hôn vậy, Dịch Quân Ngạn trong lòng liền có chút ngọt ngào và vui tươi.
“Nhớ kỹ cảm giác vừa rồi.” Đằng Tự nhìn cậu,” Cho cậu thưởng thức thế nào gọi là hôn môi. Cậu có năm phút để chuẩn bị.”
Lời ít mà ý tứ sâu xa, hắn nói xong liền cất bước ra khỏi cửa. Cậu lúc này nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy, cảm giác nơi bờ môi dần trở nên tê dại.
Mọi người xung quanh vì hành động của Đằng Tự mà cả kinh, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy một kẻ cao ngạo như hắn tận tâm hướng dẫn người mới, Đằng Tự không hề nổi giận mà mắng chửi đối phương là phế vật, lại còn đặc biệt phá lệ mà cùng một người đàn ông khác tiếp xúc gần gũi… Mặc dù chỉ là ngón tay cùng đôi môi.
Ai ai cũng trợn mắt há mồm mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng bình thản ung dung của Đằng Tự, nhưng không ai biết đó chỉ là vỏ bọc của một tâm tình đang hoảng loạn nơi hắn.
Bước thật chậm, cuối cùng Đằng Tự cũng đi tới cửa nhà vệ sinh, nhốt mình bên trong, hắn khó khăn mà thở dài, hai tay để bên bồn rửa, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương.
Thực sự thì, đó là nét mặt của sự chịu đựng tới giới hạn. Nhìn vào hai mắt nhắm nghiền của Dịch Quân Ngạn, thực như biểu tình của một kẻ đang hiến tế cho mình, nếu không phải hạng người có lý trí, e rằng trong một khắc kia, hắn đã sớm nghiêng mình mà hôn xuống!
Ngẫm lại thì cũng có chút sợ hãi, thế nhưng lại không nhịn được mà quanh quẩn trong tâm trí hình ảnh của cậu, bờ mi run rẩy, trong bóng tối còn có chút trắng trẻo của làn da, sợi chỉ trơn bóng nơi đôi môi, rõ ràng giống với khuôn mặt của một kẻ đã bị cấm dục từ lâu, lại trọn vẹn mà tản mát ra sự mị hoặc trong hơi thở, khiến ánh mắt của hắn căn bản là không có cách nào chống cự, bám dính lấy.
Giờ bản thân Đằng Tự đã bắt đầu có dục vọng với Dịch Quân Ngạn rồi sao? Đã… không còn cách nào tự kiềm chế bản thân mình?
Ngón tay của hắn giờ vẫn đang run rẩy, nhìn chằm chằm nó, nơi đã từng đụng chạm tới đôi môi của cậu, thế rồi chậm rãi đặt một nụ hôn lên trên.
Hắn trong gương, đang từ từ khép mắt lại.
***
Sự thực chứng minh, quan điểm của hai ngươi trong giới manga đều không phải là được thổi phồng lên.
Một vài ký giả của các tạp chí thanh ưu có phỏng vấn lý do tại sao mua CD ‘Hoa Linh’ – kịch truyền thanh từ bộ tiểu thuyết cùng tên của Phiến Cương lão sư, của đại đa số khách hàng, hầu như ai ai cũng có đồng cảm nhận:
“Đọc xong tiểu thuyết ‘Hoa Linh’, khi nghe kịch truyền thanh liền sẽ cảm thấy không rõ sự mất mát, nhân vật bên trong thực xa xôi, thế nhưng khi nhìn thấy bìa CD ‘Hoa Linh’, trong lòng cái cảm giác mịt mờ đó sẽ liền biến mất, trong đầu liền xuất hiện những câu hỏi như: Hả, ban đầu Tú Thì cùng Lập Hoa ở chỗ này sao? Sau đó liền không nhịn được mà mua về.
“Kỳ thực lúc mua chỉ là nhìn trúng cái bìa mà thôi, thế nhưng không nghĩ tới khi nghe qua một lần, liền không nhịn được mà nước mắt chảy ròng ròng.”
“Thanh âm của hai người đều vô cùng chân thực, chân thực đến mức cho dù là ở trên tàu điện ngầm, cũng có loại cảm giác như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, hai tai liền chân thực bắt lấy từng câu chữ, tái hiện lại câu chuyện xưa của hai người, bọn họ cùng nhau vui cười, cùng nhau buồn khổ, khiến cho mị không thể không cảm động, cho dù đã kết thúc, dư âm vẫn còn vang vọng, thực sự mị chưa từng thấy có một ảo mộng nào lại chân thực tới vậy!”
Đằng Tự lần đầu tiên hợp tác với Dịch Quân Ngạn, không ngờ lại trở nên vượt trội hơn hẳn cặp đôi vương đạo – Chí Thủy và Đằng Tự.
Lấy hai người làm mẫu, bởi W.L.WIN chủ yếu vẽ manga, do vậy nên Phiến Cương liền đảm nhiệm luôn vai trò vẽ bìa cho CD ‘Hoa Linh’, thế rồi sản phẩm của cô trở thành bức tranh được kiếm tìm nhiều nhất trên internet.
***
Hơn năm giờ chiều, Đằng Tự lấy áo khoác, mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ.
Dịch Quân Ngạn thì đang ở trong phòng bếp rửa bát, liền nghe thấy tiếng động đi tới, hỏi: “Đằng Tự tiên sinh phải đi sao?”
“Ừ, ngày hôm nay có lẽ khuya mới về, cậu không cần phải chờ tôi, đi ngủ sớm một chút đi.” Hắn vừa đi giầy vừa nói.
Dịch Quân Ngạn “Ừm” một tiếng, để hai tay ướt nhẹp của mình lên tạp dề lau khô, thế rồi khi Đằng Tự đứng lên, cậu giúp hắn mặc áo khoác lấy từ trên kệ.
Đằng Tự hơi nghiêng đầu nhìn cậu một cái, tựa hồ như nhàn nhạt mà nở một nụ cười. Dịch Quân Ngạn khi tim còn đang đập loạn nhịp, thì hắn sửa ống tay áo, mở cửa đi ra.
Có lẽ là ảo giác cũng không chừng? Dịch Quân Ngạn sau đó lắc đầu, liền trở về trong phòng bếp.
Ở cùng Đằng Tự đã gần một tháng, cậu cố gắng trở nên hữu dụng bằng cách làm việc trong phòng bếp. Bữa sáng, cơm trưa, bữa tối, người kia thì cứ khăng khăng muốn ăn đồ cậu làm, như hôm nay đáng lẽ ra đi uống rượu, tại quán sẽ phục vụ đồ ăn, thế nhưng hắn một mực dùng cơm tại nhà, thế rồi mới rời đi.
Lúc đầu khi mới vào ở, Dịch Quân Ngạn cũng đã từng hỏi Đằng Tự liệu hắn có muốn cậu trả tiền thuê nhà hay không, thế là đối phương liền đáp lại: “Cậu bây giờ ngay cả quần áo cũng là tôi mua, thì nói gì tới tiền thuê nhà? Mỗi ngày cứ nấu cho tôi ba bữa cơm, quét tước dọn dẹp tốt, vậy là đủ rồi.”
Bản thân bị một cây đuốc thiêu hủy toàn bộ tài sản cùng giấy tờ tùy thân, lời này của Đằng Tự mặc dù có chút chói tai, vậy nhưng đối với cậu vẫn là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Dịch Quân Ngạn cũng chẳng nói thêm cái gì, quyết định khi nhận được lương sẽ đi mua quần áo cũng đồ dùng cá nhân, thừa tiền sẽ bổ xung thêm các đồ dùng làm bếp, cậu tự nhủ sẽ hết lòng đền ơn báo đáp Đằng Tự.
Căn hộ của hắn ở Tokyo cũng thuộc dạng cao cấp xa hoa, từ đoạn đường này lên phía trên thì toàn là khu vực địa ốc đắt tiền, thế nhưng khi cậu lần đầu đặt chân vào nhà, lại phát hiện tất cả mọi thứ thuộc về hắn lại cũng thật đơn giản.
Căn phòng không trang chí cầu kỳ, đều nhất nhất tuân theo quy tắc giản lược tối đa, hắn cơ bản nói trắng ra cũng chẳng có hứng thú.
Ở chỗ này lâu ngày, Dịch Quân Ngạn cùng bao nhiêu câu nệ và bất an đã tan biến, nhưng cùng Đằng Tự mỗi ngày ngẩng đầu cũng gặp, cúi đầu cũng gặp, đôi khi khiến cậu có chút lúng túng.
Bộ đồ dùng nhà bếp đều đã được rửa sạch, nhìn đồng hồ thấy mới hơn bảy giờ tối, rảnh rỗi không có gì làm, Dịch Quân Ngạn liền đem phòng khách cùng thư phòng quét dọn một lần.
Để bữa trưa mỗi ngày luôn giữ hương vị tươi ngon, Dịch Quân Ngạn sẽ không chuẩn bị vào buổi tối, mà sáng thức dậy sớm một chút nấu nướng rồi đi làm, sở dĩ như hôm nay là hợp lý.
Đằng Tự nói buổi tối muộn mới về, thời gian thì cứ phi thường mà dài dằng dặc. Sau khi xong xuôi việc nhà, Dịch Quân Ngạn mới phát hiện như vậy cũng đã tốn hai tiếng đồng hồ.
Cậu liền lấy ra một cuốn ‘Hoa Linh’, nghiêm túc đọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT