Mỗi ngày đi học là lại muốn chết.
Mọi thứ đã được an bài. jpg (*)
Hoàn toàn sống trong môi trường dùng Anh ngữ quả thật rất khó khăn, đặc biệt là không phải ai cũng có giọng đọc chuẩn như trên VOA (**) mà là các kiểu khẩu âm kỳ quái khác. Có một giáo viên lớn tuổi giọng nói như trong họng bị mắc cái gì, lại bị dính tiếng, thầy kể chuyện cười mà tôi cũng chỉ có thể trưng một mặt ngu ngơ, tối về bật lại bút ghi âm còn như đang nghe chuyện ma gì đó, luôn cảm thấy có gió mát thổi sau lưng, đi vệ sinh đều thấy thấp thỏm. Hơn nữa tài liệu học tập bên này thật mẹ nó đắt, một quyển mới phải mấy trăm, vì lẽ đó tôi rất hoài niệm việc trường học lúc trước lo toàn bộ tài liệu, nghèo khổ bần cùng khiến tâm can tỳ phổi tôi đều thật đau.
A, có chuông cửa, hẳn là hai quyển sách mà tôi đặt, đợi hai tuần mới đến, chẳng có hiệu suất gì cả. Đi đến trước cửa phỉ nhổ một hồi, bức bối chết mất.
...
...
...
Anh giai đưa sách lớn lên trông khá giống bạn trai tôi.
...
Là Hạ Thần.
Mẹ kiếp.
Anh ấy cười cười nhét vào tay tôi một tờ giấy, vừa nhìn, là giấy tờ cho việc thỉnh giảng, lại nhìn xuống cuối, cùng màu với thông báo nhập học của tôi.
Tôi nhìn anh thật sâu, cảm thấy nụ cười này có chút cay mắt, kéo anh vào cửa, vô tình vô nghĩa, cố tình gây sự đập anh ấy một trận, dù sao ở ngoài cửa cũng không tiện động tay, sợ hàng xóm nhìn qua sẽ báo cảnh sát.
Sau đó kéo anh ấy lên trên giường, cũng không nhớ rõ là làm bao nhiêu lần, chỉ là sau đó khiến anh ấy bỏ lỡ giờ cơm tối.
Tên khốn kiếp này, sao anh lại tốt như vậy chứ.
(Hoàn chính văn)
- --
Hal: (*) Tôi cũng không hiểu ý của cái này lắm OTL
(**) VOA: Voice of America, kiểu chương trình/ radio tin tức ấy.
Bên Kho tàng đam mỹ ghi là 17 chương chính văn nhưng mà chắc tôi chia sai chương nên rút lại thành 13 ;;v;; Còn hai phiên ngoại nữa là hết rồi ;;v;;/
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT