Dịch giả: Đỗ Gia Đại Thiếu

Dân chúng sinh hoạt ở vùng biên cương rất kính trọng cường giả, tôn sùng võ học, trẻ em cũng không ngoại lệ.

Xung quanh lôi đài giờ đây đã chật kín người. Rất nhiều người cất tiếng khen ngợi tính cách đàn ông khí khái của Trương Tiểu Phi. Nhưng những mạo hiểm giả quanh năm vào sinh ra tử thì trong mắt hiện lên vẻ trào phúng, bọn hắn thấy hành vi của thiếu niên này rất không thực tế.

Diều hâu bắt thỏ cũng phải dùng toàn lực.

Thiếu niên này lại trông mặt mà bắt hình dong, tuyên bố nhường đối phương ba chiêu. Người kiêu ngạo như thế, cho dù lần này chiến thắng, tương lai nếu gặp hoàn cảnh tương tự, có thể sẽ lật thuyền trong mương.

Âm Tiểu Cửu vẫn đứng nguyên tại chỗ, do dự hỏi lại: “Ngươi thật sự nhường ta ba chiêu sao?”

Trương Tiểu Phi nhìn bộ dáng run sợ của Âm Tiểu Cửu, lực lượng trong lòng mạnh lên không ít, lấy bàn tay vỗ ngực, thần sắc kiêu ngạo, cất tiếng lớn: “Bản thiếu gia một lời đã định, nhường ngươi ba chiêu. Tiểu nha đầu, mau đánh đi.”

Âm Tiểu Cửu hít sâu một hơi, trấn an bản thân. Sau đó, bàn chân đạp mạnh xuống đất, dốc sức vận chuyển lượng nguyên khí ít ỏi trong kinh mạch, đánh về phía Trương Tiểu Phi.

Còn cách nhau khoảng năm sáu mét, Âm Tiểu Cửu cũng không dùng kỹ xảo gì, bàn tay nhỏ nắm chặt, đấm vào mũi Trương Tiểu Phi.

“Đùng…”

Tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng xương mũi bị gãy. Thời điểm Trương Tiểu Phi ngã ngửa ra đằng sau, Âm Tiểu Cửu lại đạp tiếp một cước vào bụng gã.

“Ự…”

Những âm thanh khen ngợi Trương Tiểu Phi từ dưới khán đài im bặt. Dường như một quyền một cước này không phải đánh vào Trương Tiểu Phi, mà là đánh vào trong nội tâm nhưng khán giả này.

Nhìn thấy Trương Tiểu Phi bay ngược ra đằng sau mấy mét, vẫn còn đang quỳ chưa đứng dậy được, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng lộ ra sự do dự. Nhưng nhớ lại những người lớn thường nói với mình một câu “Thừa dịp hắn bệnh, lấy mạng hắn”, thân hình Âm Tiểu Cửu như một con báo nhỏ, lao thẳng về phía hắn.

Dùng hết tất cả lực lượng, đánh ra từng quyền từng quyền.

Âm Tiểu Cửu không hạ thủ lưu tình, nàng sợ nếu không đả thương được Trương Tiểu Phi, đợi đến lúc hắn đứng lên được, người bị đánh sẽ là nàng.

Lúc này.

Cả khán đài giống như chết lặng, từng gương mặt lộ ra vẻ khó tin, ánh mắt rung động. Kết quả tưởng chừng như không thể xảy ra, lại hiện rõ mồn một trước mặt bọn họ, như một bàn tay vô hình, hung hăng tát vào mặt những người trước kia tự cho là đúng. Không có đau, chỉ có rung động trong nội tâm.

Cách đó trăm thước.

Một chiếc xe kỳ lân yên lặng đứng bên đường. Bên cạnh có bốn vị trung niên khôi ngô mặc chiến bào, thần tình lãnh khốc nhìn bốn phía. Một tỳ nữ mặc áo lụa đứng yên bên cửa xe.

“Ôn Vân…”

Từ trong phòng xe, tiếng một nữ nhân phát ra.

Tỳ nữ quay người lại, cung kính đáp: “Chủ nhân có gì phân phó?”

Bức màn kéo lên, một vĩ mỹ phụ xinh đẹp nhìn về phía lôi đài cách đó trăm thước, ra lệnh: “Tiểu nữ oa kia không tệ, ngươi đi tìm hiểu thân thể của nàng rồi quay lại báo cáo cho ta. Nếu như có thể, đưa nàng cùng đi với chúng ta.”

“Vâng!”

Tỳ nữ nhìn về phía lôi đài, trong ánh mắt hiện lên thần sắc phức tạp, có thương cảm, cũng có hâm mộ.

Cạnh lôi đài.

Diệp Đồng nhìn thấy cuộc chiến nghiêng về một bên, trong lòng tán thưởng. Mặc dù lo lắng cho Âm Tiểu Cửu, nhưng hắn cũng không ngăn cản cuộc tỷ thí này. Đây không phải là thời kỳ thái bình thịnh thế, mọi người đều phải liều mạng để kiếm ăn, cho dù mình có thể chiếu cố cho Âm Tiểu Cửu trong nhất thời. Thế nhưng nàng muốn sống sót, vẫn phải dựa vào chính nàng làm chủ.

Còn một điều nữa.

Hài tử tỷ thí, cho dù bị thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

“Dừng tay.”

Một phu nhân trung niên mập mạp, thân mặc bố y hung hăng lao lên lôi đài. Phía sau nàng còn có hai thiếu niên to lớn, tất cả đều có vẻ giận dữ.

Âm Tiểu Cửu dừng tấn công, quay đầu nhìn thấy bà mập cùng hai thiếu niên kia thì lập tức sợ hãi, lùi nhanh về một góc lôi đài.

“Bà mập kia, nếu ngươi dám động đến một cọng tóc của nàng. Ta sẽ cho các ngươi không thể đứng mà đi xuống cái lôi đài này.” Diệp Đồng nhảy lên lôi đài, nhìn về phía phu nhân mập mạp nói.

“Diệp ca ca”

Nhìn thấy Diệp Đồng, nỗi sợ hãi của Âm Tiểu Cửu lập tức biến mất.

Diệp Đồng quay người nhìn nàng, gật đầu nói: “Làm tốt lắm. Về sau nếu ai còn khi dễ muội, cứ toàn lực đánh chúng. Kể cả là đánh chết hay tàn phế, ca cũng sẽ bảo kê cho muội.”

Phu nhân mập mạp đau lòng nhìn nhi tử của mình bị đánh đến co quắp nằm ở góc lôi đài, sau đó quay người về phía Diệp Đồng, nổi giận mắng: “ Thằng heo này ở đâu xuất hiện? Còn cả con nhóc đáng chết này, dám đánh con ta bị thương nặng như vậy, việc này không để yên được. Đại Khuê, Nhị Khuê đánh chết con bé này cho ta.”

Ánh mặt Diệp Đồng lạnh lẽo, tay trái cho vào ống tay áo, lấy ra một viên dược hoàn màu đen, bóp nát thành phấn. Khi hai thiếu niên to lớn kia lao về phía mình, hắn búng ngón tay, bột phấn màu đen bay về phía hai thiếu niên kia chợt bùng cháy thành một mảng hoả diễm lớn. Hai thiếu niên sợ hãi, không ngừng lùi về phía sau.

“Pháp thuật thần thông?”

Tất cả mọi người, kể cả phu nhân mập mạp kia đều lộ vẻ kinh ngạc.

Trong đám người, một mạo hiểm gia tay ôm trường kiếm, lắc đầu nói: “Không phải pháp thuật thần thông, là chướng nhãn hắc độc.”

Chướng nhãn hắc độc?

Mọi người giật mình, cổ quái nhìn Diệp Đồng một lần nữa.

Trước mắt bao người phóng độc, Diệp Đồng cũng không định che giấu, lạnh nhạt nói: “Quỳ xuống nhận sai, các ngươi còn có thể sống mà rời khỏi lôi đài này. Bằng không, ta sẽ để cho gã đồ tể nhà các ngươi đến đây nhặt xác.”

“Chà…Khẩu khí không nhỏ!”

Phía dưới lâu đài, một thanh âm thô kệch vang lên, tất cả mọi người nhao nhao tránh ra. Trương Đồ Phu khệnh khạng đi về phía lôi đài, ở sau hắn, còn có một thanh niên ngọc thụ lâm phong, cùng bốn tên gia đinh theo sau.

Khuôn mặt Diệp Đồng lạnh lùng, liếc nhìn Trương Đồ Phu một cái, rồi đến gã thanh niên kia.

Đồng Khai Sơn!

Lão tam của Đồng gia Hàn Sơn Thành, nổi danh là kẻ ăn chơi. Gã nham hiểm, vô sỉ, không để quy củ pháp tắc vào trong mắt, đã từng làm rất nhiều chuyện xấu trong Hàn Sơn Thành. Diệp Đồng biết hắn là vì gã này thường đến Trân Dược Phường để mua thuốc mê, độc dược.

Đồng Khai Sơn cũng không lên lôi đài, mà đứng dưới chắp tay với Diệp Đồng, cười tà: “ Hoá ra là Diệp thiếu chủ, sao ngươi lại cùng tiểu nữ nô này ở chung một chỗ thế? Chẳng lẽ là… từ khi lão tiền bối trong nhà mất tích, không có bị quản chế, ngươi liền động tình, qua lại với tiểu nữ nô này?

Diệp Đồng trầm mặc một lát rồi nói: “Dược liệu lần trước, gấp ba.”

Hai mắt Đồng Khai Sơn sáng người, ho nhẹ một cái, tủm tỉm cười: “Diệp thiếu chủ hôm nay anh hùng cứu mỹ nhân, kẻ nào dám phá hư chính là địch với Đồng Khai Sơn ta. Các ngươi liệu mà làm.”

Nội tâm Diệp Đồng thả lỏng. Hắn không sợ Đồng Khai Sơn nhưng rất kiêng kị Đồng gia sau lưng hắn. Đây là một trong những gia tộc cường đại của Hàn Sơn Thành, nhất là phụ thân của Đồng Khai Sơn, tu vi cao mà lòng dạ lại càng độc ác, tốt nhất là tạm thời không nên trêu chọc hắn.

Bàn tay Trương Đồ Phu đang nắm chặt chuẩn bị đánh nhau, nghe thấy Đồng Khai Sơn nói vậy lại thả lỏng ra, thầm mắng Đồng Khai Sơn, quát Diệp Đồng: “Tiểu tử ngươi rất cuồng nhỉ? Dám mạo phạm phu nhân của ta? Chán sống hả?”

Diệp Đồng đáp: “Nơi này là võ đài, nói chuyện bằng nắm đấm. Nếu như ngươi không muốn đánh, vậy quỳ xuống dập đầu nhận sai. Nếu không…”

Trương Đồ Phu cười khẩy: “Nếu không thì làm sao? Chưa đủ lông đủ cánh mà cũng định uy hiếp bổn đại gia hả?”

“Đúng rồi đấy.”

Dứt lời, Diệp Đồng quay người nhìn về phía phu nhân mập mạp cùng hai gã thiếu niên.

“Bịch!”

“Bịch!”

“Bịch!”

Bà mập cùng hai thiếu niên lần lượt ngã lăn ra đất, run rẩy, trên mặt hiện lên màu đen.

Trương Đồ Phu hoảng sợ, trừng đôi mắt lớn như chuông đồng của hắn, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi… đã làm gì phu nhân của ta?”

Diệp Đồng bình tĩnh đáp: “Ta không có kinh nghiệm đánh nhau, nhưng luyện độc, dụng độc là sở trường của ta. Nếu bây giờ ngươi còn ngại mặt mũi mà không quỳ xuống nhận sai, vậy chúc mừng ngươi, một khắc nữa, ngươi có thể về nhà lấy vợ mới, sinh hạ tiểu hài tử!”

“Trúng độc?”

Trương Đồ Phu hoảng sợ.

Đám người vây xem cũng nhao nhao lùi lại về phía sau. Đối với bọn họ, độc dược rất có tính uy hiếp. Trái lại, những mạo hiểm giả kia bắt đầu hứng thú đánh giá Diệp Đồng. Bọn hắn không tin thiếu niên gầy yếu này có thể luyện chế độc dược.

Diệp Đồng nói: “Suy nghĩ kỹ đi. Một là quỳ xuống nhận sai, hai là về nhà mà lấy vợ mới. Tất cả phụ thuộc vào hành động của ngươi! Nếu như ngươi để mặc vợ mình, thấy chết không cứu, chắc chắn sẽ bị hương thân phụ mẫu cả Hàn Sơn Thành này khinh bỉ.”

Làm sao đây?

Nếu quỳ xuống nhận sai, mặt mũi bản thân sẽ mất sạch, về sau ở Hàn Sơn Thành chỉ có thể chịu nhục mà sống tiếp. Nếu không quỳ thì phu nhân sẽ bị hạ độc đến chết, so với quỳ xuống nhận sai, cái danh thấy vợ chết mà không cứu này còn cay nghiệt hơn vạn lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play