Edit: Tịnh Hảo

Tuy tập chạy xe gặp chút khó khăn nhưng với tố chất làm bài thi thần kỳ của Nguyễn Kiều thì tiếp tục khoảng nửa tháng, cô đã thuận lợi lấy được bằng lái xe.

Nhưng loại tố chất này có thể nói là xa vời với Lâm Trạm, tháng đầu tiên đến trường học lại, anh chăm chỉ học tập lấy được 120 điểm, treo đèn chiến đấu cả ban đêm cùng với bạn bè nhưng thành tích thi tháng đầu tiên lại không vừa lòng lắm.

Kiến thức cơ bản cũng không phải là một sớm một chiều có thể bổ sung lại được, so với việc an ủi của Nguyễn Kiều, thái độ của Lâm Trạm còn tốt hơn rất nhiều.

Cuộc sống ở trường rất cực.

Mỗi ngày 6 giờ rưỡi sáng bắt đầu tự học sáng, tự học tối đến 10 giờ mới kết thúc mà nghỉ trưa chỉ có hai tiếng, chỉ là mọi người không ngủ mà lo học bài nên Lâm Trạm cũng ngại ngủ.

Lúc vừa mới tới đây, Lâm Trạm không quen lắm.

Nhưng anh biết rất rõ, bước vào cánh cửa này, anh phải từ biệt quá khứ của mình.

Vào tối thứ sáu, Nguyễn Kiều đến trường thăm anh, muốn vào trường cần đăng ký giấy chứng minh, còn phải báo cho người nhà có liên quan, Nguyễn Kiều tạm dừng một lát, mở miệng nói: “Cháu là em họ của anh ấy, tới đưa tiền sinh hoạt cho anh ấy ạ.”

Dáng người Nguyễn Kiều nhỏ nhắn, bảo vệ cổng cũng không nghi ngờ cô.

Ngôi trường học lại này rất mộc mạc, một tòa nhà dạy học, một tòa phòng ngủ, tầng đầu tiên của tòa phòng ngủ chính là căn tin, còn có một tòa nhà cũ nhìn qua hình như là ký túc xá của công nhân viên chức giảng dạy ở đây, sau đó chính là sân thể dục, không còn chỗ khác nữa.  

Bóng đêm ập xuống, đèn dây tóc phát sáng toàn bộ tòa nhà dạy học.

Nguyễn Kiều ngẩng đầu nhìn, cảm thấy cả tòa lầu giống như chiếc hộp trong vắt chứa đầy đom đóm, dời ánh mắt xuống có thể thấy được dòng người đi lại trong phòng học ở tầng dưới.

Nguyễn Kiều gửi tin nhắn cho Lâm Trạm nhưng anh vẫn chưa trả lời.

Nguyễn Kiều ngồi xuống cạnh sân thể dục, vừa nhìn đi động vừa chờ.

Không biết qua bao lâu, tòa nhà phòng học truyền đến tiếng chuông điện hơi chói tai, Nguyễn Kiều theo bản năng xoay đầu, cô phát hiện tòa nhà dạy học bắt đầu có tiếng động, trong cửa sổ sáng ánh đèn càng ngày càng nhiều bóng người đi đi lại lại.

Tan tiết tự học tối rồi sao?

Nguyễn Kiều nhìn di động, vậy mà bỗng chốc đã đến mười giờ rồi.

Trong tòa nhà dạy học từ từ có học sinh đeo cặp da đi ra, hai ba học sinh tụ lại thành nhóm, phần lớn đều đi về phía tòa nhà phòng ngủ, cũng có một số người không đeo cặp da chạy tới hướng sân thể dục.

Nguyễn Kiều ngồi ở góc khuất cách đèn pha khá xa nên không dễ thấy lắm.

Những học sinh không đeo cặp da kia đều là tới đây chạy bộ.

Trên con đường nhựa chợt có vài bóng dáng chạy quanh sân ở hàng trước.

Nguyễn Kiều nhìn, chợt nhớ đến thời gian lúc học cấp ba, khi đó mọi người sau tiết tự học tối cũng sẽ thường xuyên đến sân thể dục chạy bộ để giảm bớt áp lực.

Đã hết tiết tự học tối rồi nhưng Lâm Trạm vẫn chưa trả lời tin nhắn cô, Nguyễn Kiều đợi rồi lại đợi, đành phải gọi điện thoại.

Điện thoại thông máy nhưng kỳ quái là không có ai nghe.

Cô sợ để vụt mất Lâm Trạm, đang định đứng dậy đi về phía tòa nhà phòng ngủ xem thử có đúng lúc gặp được hay không thì thấy một hàng người chạy đến sân thể dục, mà nam sinh cao gầy dẫn đầu là người mà cô không thể nào quen thuộc hơn.

Có lẽ là thi Nghệ thuật giống như Lâm Trạm nên mấy người đi cùng với anh đều mang phong cách khá tây.

Nguyễn Kiều chú ý tới cô gái nhỏ nhắn dễ thương đứng bên tay trái Lâm Trạm, làn da trắng nõn, rất bắt mắt giữa một đám người thế này, không biết cô ấy nói gì đó với Lâm Trạm mà đột nhiên cười nghiêng ngả, người xung quanh cũng bật cười lên.

Một giây đó Nguyễn Kiều thấy không vui lắm.

Nhưng một giây sau chút không vui đó chợt biến mất khỏi trong lòng, bởi vì cô còn chưa đứng dậy thì Lâm Trạm đã nhìn thấy cô trước, giơ tay gọi cô: “Quả Hồng muội muội!”

Mấy người xung quanh đều bị giọng của Lâm Trạm thu hút, nhìn về phía Nguyễn Kiều.

Lâm Trạm không rảnh bận tâm tới bạn bè bên cạnh, nhanh chóng bước tới trước mặt Nguyễn Kiều, đưa tay về phía cô, trong mắt còn hơi kinh ngạc: “Sao em lại tới đây?”

Nguyễn Kiều nắm tay anh đứng dậy, ngẩng đầu nhìn anh, giọng khe khẽ: “Anh nói thử xem.”

Lâm Trạm hơi giật mình, đột nhiên bật cười, đưa tay xoa đầu cô: “Nhớ anh hả, đây xem như là muốn tạo bất ngờ sao?”

Nguyễn Kiều sửa lại cổ áo cho anh: “Em gọi điện thoại nhưng anh không nghe máy.”

Lâm Trạm rất nhanh giải thích: “Tiết tự học tối không thể mang điện thoại nên anh để ở phòng ngủ.”

Mấy bạn học của Lâm Trạm đã đuổi kịp anh, thấy hai người thân mật như thế đương nhiên hiểu rõ.

Có người huýt gió.

Có người huých anh, hỏi: “Lâm Trạm, bạn gái của cậu à?”

Trong mắt Lâm Trạm chỉ có mình Nguyễn Kiều, đầu không quay lại trực tiếp đáp: “Vị hôn thê đấy.”

Nguyễn Kiều đỏ mặt, nhéo cánh tay anh, ai là vị hôn thê của anh chứ.

Nghe Lâm Trạm nói vậy, tiếng ồn ào ở bên cạnh càng lớn hơn.

Nguyễn Kiều nhìn sang, rất lễ phép chào hỏi bọn họ: “Chào mọi người, tớ là Nguyễn Kiều.”

“Chào chị dâu, chào chị dâu!” Mấy nam sinh đều lễ phép trả lời.

Nguyễn Kiều để ý sắc mắt của cô gái đứng bên cạnh Lâm Trạm lúc nãy hơi khó coi, cô gái có vóc dáng cao đứng sau nữ sinh kia mở miệng hỏi Lâm Trạm: “Lâm Trạm, cậu có bạn gái rồi à, sao chưa từng nghe cậu nói thế?”

Lâm Trạm vẫn không quay đầu, cũng không giải thích thêm mà chỉ nói: “Đã nói là vị hôn thê mà.”

Trong mắt Lâm Trạm chỉ có cục cưng Nguyễn Kiều mà thôi.

Nguyễn Kiều vừa xuất hiện, tầm mắt của anh cũng không dời đi, lúc này có một trận gió thổi qua, Nguyễn Kiều theo bản năng rụt lại, Lâm Trạm bèn cởi áo khoác quấn lên, vừa quấn vừa hỏi: “Em ngồi ở đây bao lâu rồi? Không gọi được điện thoại không biết đến lớp tìm anh sao? Đông lạnh đến bệnh thì làm sao đây, có phải em bị ngốc không?”

Hình ảnh trai xinh gái đẹp phát đồ ăn cho chó thật đau lòng mà.

Mấy người đi cùng đều có ý nhìn nhìn cô gái nhỏ, cảm thấy hơi đáng tiếc nhưng cũng bất đắc dĩ.

Quả thật Lâm Trạm không nhắc tới bạn gái của mình, nhưng chủ yếu là không có ai từng hỏi chuyện này.

Trong tiềm thức mọi người đều cảm thấy, vẻ ngoài anh trông thế này mà tới đây, nếu có bạn gái thì chắc chắn cũng sẽ theo dõi sít sao đến học lại mới đúng, anh lẻ loi một mình, cũng không thấy anh thường nấu cháo điện thoại hay ôm khư khư điện thoại không buông, nên mọi người đều thầm nghĩ anh độc thân.

Cô bé nhỏ nhắn xinh xắn trong lớp bọn họ tên là Trần Tiểu Nhiêu, cũng học Mỹ thuật, dáng vẻ có thể nói là xinh xắn, mọi người đều đoán ra tám chín phần chút ý tứ của cô ấy đối với Lâm Trạm.

Nhưng Lâm Trạm lại không nhiệt tình lắm, dường như chỉ một lòng vùi đầu vào học hành.

Có lẽ bởi vì Trần Tiểu Nhiêu khi nói chuyện với anh thì anh cũng sẽ để ý, khiến Trần Tiểu Nhiên sinh ra ảo giác không nên có, cho rằng thái độ lạnh nhạt của Lâm Trạm chỉ là do không muốn yêu đương trong thời kỳ học lại, cũng có chút cảm giác đối với mình, dù sao những nữ sinh khác bắt chuyện với anh, có lúc anh hoàn toàn không phản ứng tới.

Trần Tiểu Nhiêu nghĩ hơi nhiều, thái độ Lâm Trạm đối xử với mọi người ở đây cũng khác biệt quá lớn, bắt chuyện quá mức rõ ràng đương nhiên sẽ khiến anh bài xích.

Chỉ là thời gian Trần Tiểu Nhiêu học Mỹ thuật khá lâu, có đôi khi anh phải trao đổi với cô gái này về vấn đề chuyên ngành chứ không còn gì khác.

Chỉ có mình Lâm Trạm không rơi vào cảnh lúng túng, giúp Nguyễn Kiều quấn chặt quần áo xong mới quay đầu nhìn bạn cùng lớp, giọng nhàn nhạt: “Các cậu chạy trước đi, tớ không rảnh.”

Mấy người biết điều rời đi, cô gái có dáng người cao kéo Trần Tiểu Nhiêu với gương mặt đau lòng đi tới đường chạy.

Chờ nhóm người đi rồi, Nguyễn Kiều cụp mắt, tay nhẹ nhàng đấm vào ngực Lâm Trạm mấy cái: “Anh đi học lại mà còn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt nữa sao.”

Lâm Trạm không ngờ cô nói câu này, có hơi không rõ tình hình: “Em đang nói gì vậy?”

Nguyễn Kiều vẫn hạ mí mắt, giọng thỏ thẻ: “Nữ sinh rất trắng rất trắng lúc nãy thích anh, chẳng lẽ anh không biết sao?”

Lâm Trạm nghĩ một lúc: “Ai mà rất trắng rất trắng hả? Có em trắng…”

Bỏ đi, xem ra vốn dĩ anh không hề để ý tới.

Nguyễn Kiều rầu rĩ, dùng đầu chạm vào ngực anh.

Lâm Trạm cười: “Đây là em động tay rung chuông à?”

Nguyễn Kiều ngẩng đầu lườm anh.

Lâm Trạm xoa tóc cô, nghiêng đầu nhướng mày: “Người anh thích là ai em còn không rõ sao, anh tới nơi này, trừ muốn học ra thì chính là nghĩ tới em, đâu có rảnh mà quan tâm tới người khác có trắng hay không? Hơn nữa, không phải anh nói khoác đâu nha, người thích anh từ lúc học mẫu giáo đến bây giờ không kể siết, sức hấp dẫn quá lớn anh cũng rầu lắm mà.”

Nhìn ánh mắt xem thường của Nguyễn Kiều, anh bèn chuyển đề tài, “Vậy thế này đi, sau này anh sẽ cố gắng không nói chuyện vói con gái nhé?”

Nguyễn Kiều phóng lên vai anh, không chút khách khí đáp “ừm”, đồng ý lời cam đoan có hơi bá đạo này.

Lâm Trạm cười: “Quả Hồng muội muội, em ghen trông đáng yêu lắm đó, có phải em ăn dấm lớn lên không?”

Giọng Nguyễn Kiều khẽ vang lên trên đầu vai: “Em ăn dễ thương mà lớn lên đó.”

Cô nói trông rất nghiêm túc, nói xong bản thân mình không nhịn được bật cười.

Hai người họ đùa giỡn, đi thong thả trên đường chạy sân thể dục.

Lâm Trạm nói gần đây Nguyễn Kiều béo lên, Nguyễn Kiều khăng khăng nói không có, Lâm Trạm muốn cõng cô để ước lượng cân nặng.

Nguyễn Kiều nằm trên vai anh, nhưng cảm thấy gần đây rõ ràng anh gầy đi khá nhiều, Nguyễn Kiều đau lòng, muốn anh để mình xuống nhưng Lâm Trạm không chịu: “Chẳng lẽ em nghĩ anh cõng em không nổi?”

Lúc trước bọn họ cùng tham gia Nghị Hành trăm dặm, khi đó cũng là Lâm Trạm cõng cô, rõ ràng thể lực kiệt quệ nhưng muốn giữ mặt mũi đàn ông, Nguyễn Kiều vừa đau lòng vừa vuồn cười, Lâm Trạm nhà cô chính là người đàn ông rất sĩ diện.

Bạn của anh chạy ngược hướng vòng qua bọn họ, cả nhóm lại nhốn nháo vang lên tiếng trêu chọc.

Lâm Trạm còn tỏ ra bộ dạng ta đây có bạn gái thì có quyền kiêu ngạo, bẹp một tiếng.

Dưới sự kiên trì của Nguyễn Kiều, Lâm Trạm cõng được nửa vòng, cuối cùng cũng để cô xuống.

Nguyễn Kiều nhìn anh, hỏi đồ ăn của trường anh, rồi hỏi tình hình học tập gần đây.

Lâm Trạm trả lời rất qua loa: “Đều rất tốt.”

Càng như thế thì Nguyễn Kiều càng lo lắng hơn: “Anh đừng có liều mạng quá, năm nay chúng ta chỉ thử xem mà thôi, thời gian còn rất nhiều, đến trưa cũng phải nghỉ ngơi, không được làm liên tục không ngừng nghỉ, nhất là tiếng Anh đó, ăn một miếng cũng không có mập lên liền đâu, cứ từ từ, không cần đặt rất nhiều mục tiêu cho bản thân trong một ngày.”

Lâm Trạm nhìn cô lải nhải: “Biết rồi, em yên tâm nhé.”

Nguyễn Kiều thốt lên: “Sao em yên tâm được chứ.”

Hai người nhìn nhau, yên lặng vài giây, Nguyễn Kiều đột nhiên chủ động ôm anh.

Thật ra nhìn thấy Lâm Trạm thế này, cô rất đau lòng, giống như là… trưởng thành rất nhanh, nhanh hơn trong tưởng tượng của cô.

Cô còn nhớ dáng vẻ ngông cuồng của Lâm Trạm lần đầu gặp anh. Có lúc bản thân Nguyễn Kiều sẽ do dự, có phải Lâm Trạm đã từng trải qua những ngày tháng buồn bã mà bản thân mình không nghĩ tới không.

Giọng của cô rất nhỏ, rất nhỏ, nhỏ đến gần như không nghe thấy: “Lâm Trạm, cảm ơn anh đã thay đổi vì em.”

Lâm Trạm ôm chặt cô: “Không chỉ vì em, mà anh còn thay đổi vì chính bản thân mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play