Chiêu “thả chó cắn chó” của Lâm Trạm có hiệu quả không tồi, Nguyễn Kiều xem như hoàn toàn rút khỏi chuyện của Biên Nguyệt.

Liên tiếp mấy ngày trong trường học đều có người bàn tán to nhỏ chuyện của Biên Nguyệt, có người nói cô ấy chuẩn bị nghỉ học, có người nói cô ấy chuẩn bị xin đi trao đổi vào năm hai.

Có nhiều cách nói khác nhau, Nguyễn Kiều cũng không có thời gian rỗi mà quan tâm, dù sao bị cảm cúm trì hoãn một lúc, chuyện tồn đọng ngày càng nhiều.

Cuối tuần có cuộc thi máy tính quốc tế.

Nguyễn Kiều được bố trí tham gia vào buổi chiều chủ nhật, không ngờ Lâm Trạm cũng thế, chỉ là phòng máy khác nhau.

Lúc Nguyễn Kiều thi xong đi ra, Hứa Ánh cũng đúng lúc xuất hiện từ phòng máy kế bên, hai người đều thi Access, đương nhiên có chuyện để tán gẫu.

“Hai đề Macro (*) thực hành cuối cùng tớ làm không ra, quên mất code rồi, lần này chắc chỉ có thể thi qua mà thôi, đề chọn lọc cũng không làm được mấy câu. Đúng rồi, đề Kiều Kiều rút có khó không?”

(*) Macro là một công cụ cho phép bạn tự động hóa các tác vụ và thêm chức năng vào biểu mẫu, báo cáo và điều khiển

Nguyễn Kiều nghiêng người, tránh né đám người đi ra từ phòng máy.

“Cũng được… Đề thực hành cuối cùng cũng là Macro, nhưng không phải viết code, còn đề chọn lọc thì trình tự giải toán của vài bài hơi choáng váng.”

Hai người vừa đi vừa nói, sắp rời khỏi tòa học, Nguyễn Kiều mới cảm thấy không đúng.

Lâm Trạm đâu?

Cô đứng trên bậc thang dừng lại, quay đầu nhìn

Liếc mắc một cái là cô đã nhìn thấy Lâm Trạm đang dựa vào vách tường đầu bậc thang nhìn mình.

Tay anh đặt trong túi, cả người uể oải, hình như còn đang nhai kẹo cao su.

Nguyễn Kiều quay đầu lại nói vài câu với Hứa Ánh, bảo cô ấy về trước, sau đó xoay người đi tìm Lâm Trạm.

Lâm Trạm thấy cô đi tới, cũng không nhúc nhích.

Nguyễn Kiều hỏi anh: “Đứng ở đây làm gì?”

Ánh mắt Lâm Trạm vờ như không trông thấy, nhìn thoáng qua nhóm hai ba người đang thảo luận sôi nổi đi ngang qua trước mặt.

“Anh vẫn ở đây đợi em, còn em thì không thấy anh, thảo luận đến hăng say.”

Nguyễn Kiều khàn giọng.

Ngay từ đầu đã hẹn với Lâm Trạm thi xong sẽ đi cùng nhau, nên việc này cô không có lý.

Cô cụp mắt, kéo vạt áo Lâm Trạm.

Lâm Trạm liếc cô.

Nguyễn Kiều lại nhẹ giọng nói: “Này, đi thôi.”

Lâm Trạm vẫn bất động.

Người trong tòa nhà càng ngày càng ít, một hồi lâu cũng không có người đi xuống từ trên lầu.

Nguyễn Kiều nhìn lên trên thang lầu, rồi xoay người nhìn cửa, không có ai.

Cô bám lên vai Lâm Trạm, đột nhiên nhón chân hôn một cái lên môi anh.

Nụ hôn chỉ như lông vũ khẽ lướt qua, kết thúc cũng rất nhanh.

Nguyễn Kiều theo bản năng cúi đầu, vén tóc rơi bên tai, giọng cũng càng ngày càng nhỏ, “Bây giờ có thể đi rồi nhỉ.”

Lâm Trạm cúi người nhìn cô, yên lặng trong giây lát.

Sau đó anh nhịn không được bật cười thành tiếng, nghiêng đầu cắn một cái lên măt Nguyễn Kiều.

Là cắn thật!

Nguyễn Kiều vội vàng che lại, ngẩng đầu trừng anh.

Tâm tình Lâm Trạm như trời quang mây tạnh, cũng không sợ cô trừng anh, trực tiếp ôm bờ vai gầy gò của vào phòng học thư pháp.

***

Hoạt động tiệc ngày xuân mà Nguyễn Kiều phụ trách chẳng còn mấy ngày nữa sẽ chính thức bắt đầu, chuyện của cô rất nhiều, lớn nhỏ đều phải tự tay xử lý, ngay cả lời nhắn cầu nguyện cũng phải tự cô viết.

Phòng học thư pháp đã sớm chuẩn bị một xấp thư giấy Tuyên Thành (*), Lâm Trạm cảm thấy khá vui nên đã sớm muốn qua đây với cô, giúp cô mài mực.

(*) Giấy Tuyên Thành là một loại giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ. Giấy Tuyên nổi tiếng mềm mại và kết cấu mịn màng, phù hợp để truyền tải biểu cảm nghệ thuật cho cả thư pháp và hội họa Trung Hoa.

Bây giờ cần gì mài mực nữa, trong nghiên mực có lọ mực là được rồi.

“Em viết chữ bằng bút lông thật à.”

Lâm Trạm tiện tay rút một cây bút lông ra, nhìn Nguyễn Kiều viết trông có vẻ căng thẳng, không khỏi tò mò tiến lên quan sát.

Nguyễn Kiều không để ý tới anh, chấm vào trong lọ mực rồi tiếp tục viết.

Tiệc ngày xuân, một ly rượu ngon một lần ca hát. Vái lạy cầu ba ước nguyện.

Một, hai, ba ước nguyện phía sau đều được để trống, dành cho người khác tự mình điền vào.

Chữ khải cô viết không tính là xuất sắc lắm, còn rất nhiều chỗ sai sót nếu so với với sinh viên chuyên ngành thư pháp, nhưng người không chuyên như Lâm Trạm nhìn thì xem như không tồi rồi.

Ánh mặt trời buổi chiều rất tốt, từ mái hiên cửa sổ chiếu vào bên trong.

Giấy Tuyên Thành trên bàn bị ánh sáng chiếu vào, một nửa sáng một nửa chìm vào trong bóng tối, màu sắc hơi sẫm.

Nguyễn Kiều không ngờ uy lực của mặt trời đầu mùa xuân lại không nhỏ thế này, ngồi viết một lát mà cảm thấy tóc bên trái đã bị chiếu đến nóng lên, trán cũng thấm chút mồ hôi.

Lâm Trạm chống đầu ngồi đối diện cô, ngồi lâu nên hơi buồn ngủ.

Nguyễn Kiều viết xong mấy chục tờ định nghỉ ngơi hoạt động cổ tay một chút, thì nhìn thấy anh đang nhắm mắt lim dim ngủ.

Làn da anh rất trắng, ánh mặt trời chiếu sáng càng trắng hơn, có lẽ là vì màu da nên khiến Nguyễn Kiều cảm thấy khi anh ra tay đánh nhau cũng thấy anh rất sạch sẽ, về phần khác có thể kết luận là do tuổi trẻ hừng hực.

Nguyễn Kiều chống cằm quan sát một hồi lâu, thấy anh hô hấp đều đều, ngủ khá sâu.

Trong bụng bắt đầu ra nhảy ra ý xấu.

Cô cầm bút lông chấm một chút mực rồi điểm nhẹ một cái lên chóp mũi Lâm Trạm.

Tóm lại vẫn hơi chột dạ, sợ Lâm Trạm đột nhiên mở mắt, vì thế điểm xong một cái cô cũng rút tay về rất nhanh.

Ai ngờ Lâm Trạm không chút động tĩnh.

Nguyễn Kiều nổi lên chút gan dạ, thấy Lâm Trạm không có ý tỉnh lại nên vẽ ba sợi râu mèo đối xứng trên mặt anh.

Dáng vẻ đó có loại cảm giác đẹp trai nhưng đáng yêu.

Nguyễn Kiều che miệng cười tủm tỉm một lúc lâu, còn chụp hình lại làm kỷ niệm.

Cũng không biết tối hôm qua thức khuya tới khi nào mới ngủ mà Lâm Trạm ôm đầu ngủ hơn nửa tiếng, còn vô thức nầm sấp lên bàn tiếp tục ngủ.

Khi anh tỉnh lại thì trời bên ngoài đã dần tối.

Nguyễn Kiều đã bật đèn, đang viết tấm cuối cùng.

Hình như tấm này là cô dùng để làm của riêng, tự mình điền vào chỗ còn trống.

Khi Lâm Trạm đi qua, chỉ nhìn thấy đoạn phía sau.

“Ba nguyện ước tháng Giêng
Được bên anh kề cạnh
Mua quế hoa thơm nồng
Cùng chúc ly rượu ngon
Tựa rong chơi niên thiếu.”

Anh chưa từng đọc qua câu thơ này, nhưng có thể hiểu đại khái ý nghĩa.

Bất giác khóe môi khẽ cong lên, tâm tình thật tốt.

Nguyễn Kiều gấp giấy lại đặt vào trong cặp, khẽ nâng mắt thì đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với Lâm Trạm.

Hai người nhìn nhau một hồi lâu, khoảng cách càng ngày càng gần.

Lâm Trạm nghĩ không khí đúng lúc để hôn môi, hôn môi, hôn môi…

“Phụt —— ”

Nguyễn Kiều đột nhiên phá phong tình, ôm mặt cười rộ lên.

Lâm Trạm hơi mông lung, cảm thấy sai kịch bản rồi.

Mà Nguyễn Kiều gục xuống bàn, bờ vai run lên, cười đến không dừng lại được.

Lâm Trạm thấy hơi không thích hợp, anh nhăn mũi ngửi ngửi, mùi mực nước hơi nồng, trên mặt có gì đó khô khô, còn hơi chặt.

Một giây sau, anh lập tức móc điện thoại ra xem mặt.

Còn có thể đem bạn trai ra làm trò vui à!

Nguyễn Kiều thấy anh đã phát hiện bèn vội cầm lấy đồ đạc chuồn từ cửa sau.

Gương mặt mèo này của Lâm Trạm thật đúng là không thể đi ra ngoài, đành phải bỏ qua cho cô trước, rửa mặt thật sạch cái đã.

Tâm lý trả thù của Lâm Trạm rất mạnh, Nguyễn Kiều biết rõ điều này cho nên "thượng có chính sách, hạ có đối sách".

Khi chọc người khác không nương tay chút nào, nhưng chịu thua nhận lỗi cũng không thể so được với Nguyễn Kiều.

Trước khi Lâm Trạm thực hiện việc trả đũa thì cô lấy lòng mua vé xem phim, kéo Lâm Trạm đi xem phim.

Lâm Trạm chưa nguôi giận, khi trở về phòng ngủ còn hung hăng hôn cô ở ngoài cửa, buông lời hung ác, “Đừng tưởng rằng đi xem phim thì xem như chuyện này không xảy ra, ngày mai chờ anh.”

Nguyễn Kiều làm mặt vô tội.

Xem phim cũng không hiệu quả, cô đành phải gấp giấy mà mình đã viết ba ước nguyện thành con hạc giấy, đưa cho Lâm Trạm từ lỗ máy điều hòa.

Thư tình chữ khải xinh xắn viết bằng tấm lòng, suy nghĩ muốn làm khó cô của Lâm Trạm vơi đi một nửa.

Sau đó Nguyễn Kiều còn cho thêm một liều thuốc mạnh.

Cô gõ gõ bức tường, nhẹ giọng gọi anh: “Này, Lâm Trạm.”

Phòng ngủ bọn họ đã tắt đèn, chắc là đã ở trên giường.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát Lâm Trạm đã khẽ gõ lên lỗ điều hòa, xem như là trả lời.

Nguyễn Kiều ngồi dậy dựa vào tường, lặng lẽ luồn tai nghe qua lỗ tường.

Cảm thấy có người cầm tai nghe nên khẽ động, Nguyễn Kiều ấn nút bật.

“Anh đang nhẹ nhàng cảm nhận từng giây phút quyến rũ nồng nàn
Mẫu người con gái anh mong ước, em đều có đủ.”

Nguyễn Kiều chờ đến lúc hết bài nhạc xong, sau đó gửi weixin cho Lâm Trạm.

Sadako không quên người đào giếng: [Ghi âm cho anh một bài hát ru.]

Sadako không quên người đào giếng: [Đại nhân có thể không chấp nhặt lỗi lầm với tiểu nhân không, tha cho em nhé?]

Giọng cô ngọt ngào êm dịu, có cảm giác thiếu nữ, hát bài Ngọt ngào này lại quá thích hợp.

Lâm Trạm nghe thấy mà cả người tê dại, không phân được trời nam đất bắc.

Một hồi lâu Nguyễn Kiều mới nhận được tin trả lời của Lâm Trạm.

Ớt Chỉ Thiên: [Giao bài hát ra đây, miễn cưỡng tha cho em.]

Nguyễn Kiều mím môi cười.

Biết anh dễ dỗ mà.

***

Rất nhanh đã đến ngày bắt đầu tiệc ngày xuân.

Nguyễn Kiều ở trong trường bận rộn, Lâm Trạm còn kéo thêm hai bạn nam đến làm cu li.

Hoạt động phải làm, nhưng học cũng phải học.

Sắp xếp những chỗ để bố trí hoạt động ở quảng trường Ánh Tuyết xong, cô bèn vội vã chạy tới tòa học, đến lớp Hán ngữ hiện đại.

Giáo viên môn Hán ngữ hiện đại là người chuyên tâm trong nghiên cứu học thuật, không thích các loại hoạt động trong trường hiện giờ, khi lên lớp thường nói với các bạn, không được tập trung chỉ lo mấy hoạt động xã đoàn, hội học sinh, học tập vẫn là căn bản nhất.

Nếu bởi vì hoạt động của bộ Học tập mà đến trễ, chắc chắn sẽ bị thầy ấy làu bàu một trận.

Nguyễn Kiều không dám chậm trễ, lao đi rất nhanh.

Rốt cuộc cũng chạy tới phòng học trước một giây chuông reng.

Cô đi vào từ cửa sau, thở dốc, cũng không còn sức đến dãy trước mà Hứa Ánh đã chiếm giúp cô, trực tiếp ngồi vào dãy sau bên cạnh Lâm Trạm.

Lâm Trạm thấy dáng vẻ cô chạy trông như quỷ, xoa nhẹ mái tóc của cô, thấp giọng trêu chọc: “Cháy nhà à.”

Nguyễn Kiều không hơi đâu để ý đến anh, còn đang điều hòa hô hấp.

Đợi cô khôi phục lại mới lấy sách ra, thuận tiện thấp giọng cảnh cáo Lâm Trạm: “Đừng quấy rầy em!”

Lâm Trạm cười nhạo một tiếng, cầm quyển sách che đầu, “Học môn của em đi, anh ngủ.”

Nguyễn Kiều nhìn bìa sách của anh, đây là tạp chí gì thế…

Không có chí tiến thủ!

Thầy giáo lên lớp cảm xúc rất dạt dào, phía dưới không ít sinh viên đều mơ màng buồn ngủ.

Cũng giống như các tiết học ngôn ngữ, Hán ngữ cổ đại mà năm sau sắp học còn thú vị hơn Hán ngữ hiện đại nhiều.

Hán ngữ hiện đại hơi vòng vo, có đôi khi vòng quá đến đầu đần độn luôn, rõ ràng là tiểu học đã từng học qua chủ ngữ, vị ngữ, tân ngữ, bổ ngữ, nhưng đến đại học còn phức tạp hơn.

Tiết này thầy giảng đến nội dung mới, chợt thầy có ý tưởng mới muốn ôn tập phần ngữ âm đã học trước kia.

Sau bài học trong sách, thầy nêu ra một câu hỏi khác, “Vậy nguyên âm chính là gì? Các em có còn nhớ nguyên âm đầu, nguyên âm chính, nguyên âm cuối đã giảng trước kia phân biệt thế nào không?”

Không ai trả lời, thầy lại hỏi: “Được, vậy thầy nói o là nguyên âm chính, đúng hay sai?”

Thầy đỡ mắt kính, xem lướt qua danh sách.

“Lâm Trạm.”

Nghe thấy giáo viên kêu Lâm Trạm trả lời câu hỏi, trong lòng Nguyễn Kiều lộp bộp, cô lay tỉnh Lâm Trạm.

Lâm Trạm còn buồn ngủ, nhéo mũi, có chút không kiên nhẫn.

Giáo viên lại gọi một lần lần, “Lâm Trạm.”

Anh lười nhác đứng lên, tiện tay lật sách, hoàn toàn không biết đang hỏi cái gì.

Nguyễn Kiều dùng bút dạ quang khoanh đề bài đưa cho anh xem, còn ở bên cạnh viết hai chữ nguyên âm chính (*), nhưng chữ quá nhỏ, Lâm Trạm lại cao, đứng dậy cúi đầu nhìn một lúc cũng không thấy rõ.

(*) Trong raw là hai chữ 韵腹

Lúc này giáo viên lại hỏi, “Em trả lời xem, nguyên âm chính này là đúng hay sai?”

Lâm Trạm nghe rõ câu hỏi, trong lòng thầm mắng.

Chưa suy nghĩ kỹ càng thì đã trực tiếp nói: “Phụ nữ có thai đương nhiên là đúng.”

(*) 孕妇 và 韵腹 đều có cách đọc là yùnfù

Giáo viên đỡ mắt kính, còn có chút vui mừng.

Lâm Trạm còn định nói, “Phụ nữ mang thai là……”

Nguyễn Kiều vừa nghe không đúng, vội vàng dẫm lên chân anh.

Lâm Trạm kịp thời im lặng nhìn về phía Nguyễn Kiều với vẻ mặt không thể hiểu được.

Giáo viên không nghe rõ phía sau anh nói gì, chỉ bảo anh ngồi xuống, “Xem ra vẫn có một số sinh học còn chưa quên những gì đã học, thật ra bây giờ chúng ta học ý nghĩa lời nói, nhưng căn bản của nó là gì, vẫn…”

Giáo viên còn đang tiếp tục giảng ở trên bục, cuối cùng tim Nguyễn Kiều cũng buông xuống được.

Vẫn ổn, vẫn ổn…

Lâm Trạm buồn bực, “Em đạp chân anh làm gì, không phải… Nói đi cũng nói lại, tiết Hán ngữ hiện đại sao thế, anh nhớ là giảng chủ ngữ, vị ngữ, tân ngữ, bổ ngữ mà, còn giảng luôn đạo đức xã hội hả, mang cả phụ nữ mang thai vào đây.”

“……”

Nguyễn Kiều không muốn nói chuyện cùng anh.

Lâm Trạm thấy vẻ mặt cô lạnh nhạt, còn không ngừng đắc ý đụng cô, “Nghe thấy không, thầy còn khen anh nữa kìa.”

“……”

Nguyễn Kiều trừng anh.

Nếu không phải nghe ra không đúng, kịp thời đạp lên chân anh, thì anh sẽ vì chuyện kéo thấp chỉ số thông minh của Nam Đại xuống thành trục hoành mà làm trò cười nóng hổi trên diễn đàn.

Cô đỡ trán.

“Anh bớt nói đi, em đau đầu quá.”

Lâm Trạm nhìn phía trước, giáo viên đang viết chữ lên bảng, anh khẽ cong môi, chồm lên trước hôn Nguyễn Kiều.

“Hôn một cái sẽ không đau nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play