Trận tuyết rơi đầu tiên vào ngày đông ở Nam Thành là vào Giáng Sinh, trận tuyết thứ hay cách đây rất lâu, mãi đến ngày cuối cùng của đợt thi cuối kỳ, ngày học sinh rời khỏi trường thì tuyết mới từ từ kéo đến.

Nguyễn Kiều học tiết cuối cùng xong, bèn vội vã đến phòng ngủ.

Bởi vì trước khi thi, mẹ Tống Minh Chiêu đột nhiên gọi điện thoại tới nói sẽ đến đón cô, bảo cô thi xong thì phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc, họ còn phải đến nhà người dì ăn tiệc sinh nhật.

Vừa mới thi xong, lại còn ngồi trong phòng học không có máy điều hòa suốt hai tiếng, lòng bàn chân Nguyễn Kiều đã mất cảm giác, viết bài thi xong thì ngón tay gần như cũng không cử động nổi.

Bên ngoài tuyết trắng khẽ bay bay, bước trên mắt đất đầy tuyết sẽ xuất hiện âm thanh giòn tan.

Nguyễn Kiều vùi nửa mặt vào trong áo len cao cổ, lỗ tai không thể che giấu được bị lạnh đến ứng đỏ lên, xoe nhẹ còn có thể rất đau.

Khi cô đến dưới ký túc xá, có một hàng xe đậu gần đó, có một chiếc A8 màu trắng nhấp nháy đèn công tắc Hazard.

Nguyễn Kiều nhìn sang, chân dừng bước, sau đó chậm rãi đi về bên kia.

Cửa xổ xe bên vị trí lái hạ xuống, Nguyễn Kiều nhìn thấy Tống Minh Chiêu trang điểm xinh đẹp, mái tóc được chải kỹ lưỡng, cô khựng lại trong giây lát.

Cô nhẹ giọng gọi, “Mẹ.”

Tống Minh Chiêu gật đầu, “Kiều Kiều, để cặp da xuống trước đi, mẹ và con cùng đi lên lấy đồ, nhanh lên một chút.”

Nguyễn Kiều theo bản năng từ chối, “Không cần đâu ạ, tự con có thể lấy.”

Tống Minh Chiêu hơi nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói không lớn nhưng không thể phản bác được.

“Mẹ chỉ muốn xem hoàn cảnh ký túc xá của con, xem con có chịu thiệt hay không.”

Nguyễn Kiều đứng trước cửa sổ xe một lúc, vẫn lặng lẽ gật đầu.

Cô mở của cho Tống Minh Chiêu, rồi từ từ tháo cặp da xuống, đặt ở chỗ ngồi phía sau.

Lầu bốn khá trống vắng, Nguyễn Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vốn dĩ cô không định hôm nay sẽ về nhà, ít nhất cũng có thể ở lại… sau khi chia tay thì đi.

Tống Minh Chiêu đột nhiên tới, còn muốn lên lầu cùng xách hành lý, điều này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Nguyễn Kiều.

Nhưng lúc này đi lên cũng được, nhân lúc người bên bộ phận Quốc tế còn chưa trở về, nhanh chóng chuyển đi, đỡ tránh bị Tống Minh Chiêu bắt gắp điệu bộ không đứng đắn hằng ngày của bọn họ.

Thật ra Nguyễn Kiều đã sớm thu dọn hành lý xong, chỉ còn drap và vỏ chăn ở trên giường còn chưa lấy.

Vừa vào phòng ngủ, Nguyễn Kiều bèn trèo lên giường thu dọn đồ, động tác rất nhanh.

Tống Minh Chiêu đi tới đi lui trong phòng ngủ, đánh giá xung quanh.

Giường ngủ và mặt bàn của Nguyễn Kiều đều rất sạch sẽ, Chu Lộc cũng thế, cô ấy rất ít khi quay về, trong phòng ngủ trừ vật dụng bình thường và sách giáo khoa được phát xuống thì cũng không để lại thứ gì.

Đồ của Tống Loan Loan khá nhiều, không thể thiếu gấu bông, đồ trang trí cô gái Duyên Tử gì đó, sonny angel, đủ kiểu gương xinh đẹp, hộp chứa đồ và các vật dụng trang trí trông khá xinh nhưng không dùng được.

Nguyễn Kiều thu dọn đồ trên giường xong, thì Tống Minh Chiêu đang đứng trước bàn của Trần Dương Dương.

Nguyễn Kiều nhìn theo tầm mắt của bà, cũng không biết Trần Dương Dương trở về từ lúc nào, ném một đống bọc đồ xa xỉ và túi xách ở trên bàn.

Cô gọi: “Mẹ, con dọn đồ xong rồi, đi thôi ạ.”

Tống Minh Chiêu quay đầu nhìn cô, khẽ vuốt cằm, cầm hành lý trong tay cô.

Ra khỏi phòng ngủ, Nguyễn Kiều vừa khóa chặt cửa xong, chợt nghe thấy cầu thang truyền đến tiếng vui cười đùa giỡn của một nhóm nam sinh.

“Khốn kiếp, giám thị đó vậy mà mặc lụa đen, trời lạnh như vậy, mẹ nó, mấu chốt là ăn mặc vô cùng quê mùa, giống mấy người phụ nữ trong tấm hình kỵ binh thập niên 90, cười chết mất tao rồi.”

“Ha ha, mày hay vậy, còn xem mấy tấm hình kỵ binh thập niên 90 hả, lợi hại lợi hại, hình pixel à? Ha ha.”

Nguyễn Kiều và Tống Minh Chiêu cùng nghe thấy, đều khựng lại.

Chưa đầy một lúc, một nhóm nam sinh xuất hiện từ thang lầu, dẫn đầu là Giang Thành và Lâm Trạm.

Lâm Trạm vốn không làm được mấy đề, anh là một sinh viên học kém có lòng tự trọng.

Không biết làm thì sẽ không làm, trước giờ anh không làm mấy chuyện sao chép.

Nên cả tiết kiểm tra anh đều muốn ngủ, nhưng mà lạnh quá không thể ngủ được.

Lúc này có hơi buồn ngủ.

Dọc đường anh không nói gì, nhanh chân đến phòng ngủ, anh còn ngáp ngắn ngáp dài liên tục, còn thỉnh thoảng xoa tóc.

Khi đến hành lang, anh lơ đãng nâng mắt, lúc ánh mắt xẹt qua, dường như anh thấy Nguyễn Kiều ở phía trước, anh đang định mở miệng gọi Quả Hồng muội muội thì trông thấy bên cạnh Nguyễn Kiều có một người phụ nữ trung niên.

Âm thanh im bặt trong cổ họng, sau đó yên lặng nuốt trở lại.

Mà Nguyễn Kiều nhìn anh, tim đập rất nhanh.

Lâm Trạm đang buồn ngủ đột nhiên tỉnh hẳn.

Tay anh còn đang khoát trên vai Giang Thành, cả người khựng lại.

Nhưng một giây sau, anh cũng rất bình tĩnh chuyển tay đi, sau đó nhìn về phía Giang Thành, dáng vẻ nghiêm trọng dặn dò.

Giọng của anh không lớn, nhưng cũng đủ đế mấy người trước mặt có thể nghe rõ.

“Giang Thành, cậu nói với mấy tên nam sinh kia, nếu không ở lại trường thì mau về nhà sớm, đừng đi ra ngoài chơi bời với mấy tên lộn xộn.”

“Tớ không thân với bọn họ, nới với bọn họ cũng không hay cho lắm. Cậu quen thân với họ nên cậu nói đi, Ngoài ra, cũng đừng quên chuyến thực tế xã hội vào kỳ nghỉ đông.”

Mặt Giang Thành đầy dấu chấm hỏi, có hơi bối rối.

Cái quỷ gì thế này?

Cậu không thân với ai?

Cậu đang nói hươu nói vượn gì thế?

Tuổi còn trẻ, sao đột nhiên bị trúng gió rồi?

Giang Thành sững sờ nhìn Lâm Trạm, cậu phát hiện trong mắt Lâm Trạm tràn ngập vẻ nguy hiểm.

Mặt Giang Thành hiện vẻ mơ màng, da đầu bắt đầu tê dại.

Tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho cậu biết, tốt nhất vẫn nên phối hợp biểu diễn với tên bệnh thần kinh này.

Cậu dừng hồi lâu, sau đó gian nan trả lời: “Ừm… Được… Bây giờ tớ đi đây…”

Nói xong, cậu xoay người, bắt đầu đến phòng ngủ của nam sinh khác, nhưng cả đầu đều là một trận mưa đạn bay ngang qua.

“Quái đản thật!”

“Lâm Trạm có bệnh!”

“Tôi là ai! Tại sao lại ở đây! Tôi phải đi đâu?!”

Nguyễn Kiều cũng hơi ngây người, Ớt Chỉ Thiên… không sao chứ, đây là đang làm gì thế?

Nhưng Lâm Trạm vô cùng bình tĩnh.

Đuổi Giang Thành xong, anh sửa sang quần áo lại, đến trước mặt Nguyễn Kiều và Tống Minh Chiêu, rất lễ phép gật đầu, “Chào dì ạ.”

Tống Minh Chiêu với sắc mặt không nắm bắt được, bà cũng khẽ gật đầu, bày tỏ đáp lại.

Chào hỏi Tống Minh Chiêu xong, Lâm Trạm lại nhìn Nguyễn Kiều, giọng điệu nói chuyện khó có dịp nghiêm chỉnh.

“Nguyễn Kiều, quyển sách Bạch Lộc Nguyên lần trước cậu cho mượn tớ đã đọc xong rồi, bây giờ cậu phải trở về sao? Sách còn để trong quầy ký thác ở thư viện, vậy học kỳ sau tớ đem trả cậu nhé.”

???

Đầu Nguyễn Kiều xoay trở không kịp.

Có chuyện này thật sao? Dáng vẻ nghiêm chỉnh thế này khiến cô còn phải tin…

Nhưng lần trước anh còn nói Bạch Lộc Nguyên là sách cấm mà?

Hơn nữa quyển sách này cũng là mình đi mượn của thư viện, từ khi nào mà cho anh mượn rồi…

Đúng lúc này, Tống Minh Chiêu quay đầu nhìn Nguyễn Kiều.

Trong lòng Nguyễn Kiều căng thẳng, như có hàng ngàn cái trống nhỏ đang gõ liên hồi, mặt trống gõ tưng bừng, nhưng trên mặt cô lại thản nhiên gật đầu, ép mình bình tĩnh trả lời, “Ừm, được.”

Sau đó cô khoát tay, “Không cần trả gấp đâu.”

Lâm Trạm cười gật đầu đáp: “Được, cảm ơn nhé.”

Nguyễn Kiều cho rằng tất cả đều đã kết thúc, không ngờ Lâm Trạm lại thuận theo “cái cọc” mà trèo lên trên, diễn càng ngày càng hăng.

“Nguyễn Kiều, dì, bên ngoài tuyết đang rơi, đường không dễ đi, cháu xách đồ giúp hai người nhé.”

Lâm Trạm nhìn giày của Tống Minh Chiêu, còn nói thêm: “Dì, dì còn mang giày cao gót nữa, cháu đến xách đồ giúp dì.”

Nguyễn Kiều căng thẳng nhìn Tống Minh Chiêu, đang định từ chối thì không biết Tống Minh Chiêu xuất phát từ suy nghĩ gì, khẽ cong môi cười, “Được, vậy cảm ơn cháu.”

Lâm Trạm nghe vậy, lập tức đi tới nhận hành lý.

“Cảm ơn gì ạ, tất cả mọi người đều ở chung tòa phòng ngủ mà.”

“Thật ra ở chung lộn xộn thế này khá khó xử cho con gái, nhất là học sinh ngoan như Nguyễn Kiều. Tầng này đa sống đều là bạn học chung lớp của tụi cháu, có khi khá ồn, có thể sẽ quấy rầy bạn Nguyễn Kiều nghỉ ngơi, thân là lớp trưởng cháu cũng thấy rất áy náy.”

“Huống chi bạn Nguyễn Kiều là người hay giúp đỡ, tụi cháu cùng chung nhóm nhỏ trong lớp tâm lý, kịch bản cậu ấy viết rất hay, bình thường về mặt học tập cũng thường xuyên giúp đỡ cháu.”

Hai người Tống Minh Chiêu và Lâm Trạm đi ở phía trước, trò chuyện rất thân thiện.

Nguyễn Kiều đi ở phía sau, vểnh tai nghe, trong lòng căng thẳng muốn chết, rất sợ xuất hiện sơ suất gì đó.

Mãi đến khi đưa Tống Minh Chiêu và Nguyễn Kiều lên xe, Lâm Trạm vẫn còn đứng ở bên ngoài, cách cửa sổ chào tạm biệt hai người, “Dì, Nguyễn Kiều, tạm biệt nhé. Dì lái xe cẩn thận ạ, tuyết rơi rất trơn. Ồ, đúng rồi, năm mới vui vẻ ạ.”

Nguyễn Kiều còn chưa mở miệng, thì Tống Minh Chiêu đã đặc biệt hạ cửa kính xe xuống, cười nói chuyện với anh, “Hôm nay cảm ơn cháu, Lâm Trạm, năm mới vui vẻ.”

Xe hơi bắt đầu khởi động, Nguyễn Kiều ngồi ở tay lái phụ, thắt dây an toàn, không dám chủ động mở miệng.

Tống Minh Chiêu tiện tay bật radio thời sự, dọc đường lái xe cũng không nói chuyện.

Mãi đến khi dừng trước đèn đỏ hơn 50 giây, Tống Minh Chiêu uống một ngụm nước, rồi nói bâng quơ: “Điều kiện phòng ngủ tụi con không tối, chỉ là có một số bạn cùng phòng không nên tiếp xúc nhiều.”

Trong ngực Nguyễn Kiều lại bắt đầu đập liên hồi.

Tống Minh Chiêu: “Con gái ở thời tụi con, có chút lòng hư vinh cũng bình thường, nhưng quá đam mê hư vinh thì tuyệt đối không thể.”

Bà quay đầu nhìn Nguyễn Kiều: “Tuy nhà chúng ta không phải đại phú đại quý, nhưng từ nhỏ ba mẹ đều cố gắng cung cấp điều kiện vật chất tốt nhất cho con. Con có nhu cầu sinh hoạt của bản thân, có sở thích riêng, ba mẹ cũng đều ủng hộ con, nhưng nếu con mù quáng theo đuổi những món đồ xa xỉ, suốt ngày chỉ lo việc ăn mặc trang điểm thì mẹ không cho phép.”

Nguyễn Kiều biết, Tống Minh Chiêu thấy đồ trên bàn Trần Dương Dương nên nảy sinh một số ý nghĩ này.

Nguyễn Kiều gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Con biết rồi ạ, mẹ cũng không phải không biết, con trừ mua mấy món văn phòng phẩm ra thì cũng không mua quần áo gì nhiều…”

Tống Minh Chiêu: “Ừm, nhưng cũng phải trang điểm cho thích hợp, con xem chiếc áo khoác trên người con đi, cũng là khi con học năm lớp 11 đó nhỉ? Cũ quá rồi, hôm nào mẹ dẫn con đi mua quần áo.”

Nguyễn Kiều theo bản năng đáp, “Công việc của mẹ bận rộn như vậy, đâu có rảnh đâu ạ.”

Tống Minh Chiêu: “Mẹ không rảnh thì con cũng phải tự đi mua, sắp đến năm mới rồi, rảnh rỗi đi dạo phố, mua vài bộ quần áo ăn tết.”

Thời gian chờ đèn đỏ kết thúc, xe hơi lại tiếp tục khởi động.

Trên con đường rộng lớn, Tống Minh Chiêu lại tiếp tục nói: “Nam sinh lúc nãy là thuộc bộ phận Quốc tế đúng không, tụi con thân nhau sao?”

Quả nhiên còn hỏi đến chuyện này…

Nguyễn Kiều hạ mí mắt, điềm tĩnh trả lời: “Vâng ạ, cậu ấy là lớp trưởng lớp Hán ngữ đối ngoại.”

“Bạn nam này… rất nhiệt tình.”

Tống Minh Chiêu nói xong câu này, yên tĩnh vài giây, đột nhiên bà chuyển đề tài.

“Kiều Kiều, có phải cậu ấy đang theo đuổi con không?”

???!

Nguyễn Kiều ngẩng đầu, kinh ngạc nói, “Mẹ, mẹ đang nói gì thế ạ?”

Tống Minh Chiêu cười, “Kiều Kiều, con phản ứng lớn như vậy là sao thế? Mẹ chỉ thuận miệng hỏi thôi mà.”

Từ trước đến nay câu hỏi của cha mẹ đều không bao giờ chỉ đơn giản là thuận miệng hỏi!

Giọng Tống Minh Chiêu nhàn nhạt: “Con đừng căng thẳng, dù sao mẹ cũng làm việc trong văn học nhiều năm như vậy, không phải người cổ hủ. Giai đoạn đại học này cũng nên yêu đương rồi. Chuyện này con có thể yên tâm, ba mẹ tuyệt đối sẽ không can thiệp vào chuyện của con.”

“Con là người trưởng thành, có quyền lợi lựa chọn của chính mình, nhưng ba mẹ có thể cung cấp cho con một số cách để lựa chọn.”

Nguyễn Kiều nhức đầu.

Tống Minh Chiêu bất chợt quay đầu nhìn cô, “Từ nhỏ ba mẹ không hề quản con nhiều, tuy ba mẹ đều tốt nghiệp đại học A nhưng chưa từng có yêu cầu con phải thi được top 1 top 2, ba mẹ cũng không bàn luận về thành tích của con, bởi vì một người xuất sắc hoàn toàn không chỉ thể hiện trên mặt thành tích. Mẹ và ba con đều cảm thấy con rất xuất sắc, có suy nghĩ của mình, có sở thích riêng của mình, việc này rất tốt.”

“Nếu con tìm bạn trai, mẹ cũng hy vọng cậu ấy là một người độc lập, không được dựa vào người khác. Thành tích không xuất sắc, năng lực không đủ nổi trội, gia đình không giàu có, hoặc nói dáng vẻ không đẹp trai lắm, những điều này đều không sao.”

“Nhưng con người nhất định phải có suy nghĩ của mình, còn phải biết phấn đấu vươn lên. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là các con yêu thương lẫn nhau.”

“Cho dù là yêu đương hay là kết hôn, điều kiện bên ngoài cũng không phải là tiêu chuẩn suy xét cuối cùng. Con ở cùng với cậu ấy thì phải vui vẻ hơn lúc ở một mình, đây mới là điều quan trọng. Nếu hai người ở cùng nhau, mà mệt mỏi và đau khổ hơn cả lúc con ở một mình, vậy thì tại sao phải ở cùng nhau chứ?”

Nghe vậy, qua hồi lâu Nguyễn Kiều cũng không lên tiếng.

Thật ra Tống Minh Chiêu rất ít nói chuyện và tâm sự với cô như thế này, Tống Minh Chiêu trong trí nhớ của cô là lúc nào điện thoại cũng reo không ngừng.

Người một nhà cùng nhau ăn cơm, Tống Minh Vhiêu lúc nào cũng nói về vị lãnh đạo trong thành phố, lãnh đạo của tỉnh nào đấy, tin tức thông tin phía trên ban lệnh phê duyệt gì xuống đối với mỗi ngành nghề. Còn ba Nguyễn Chấn Minh lúc nào cũng nói về Thẩm Tòng Văn (*).

(*) Thẩm Tòng Văn là một trong những nhà văn vĩ đại nhất của Trung Quốc hiện đại, sánh cùng Lỗ Tấn. So với những cây đại thụ văn đàn Trung Quốc đầu thời kì hiện đại, ngòi bút của ông hướng nhiều hơn đến những đặc trưng văn hóa vùng miền, ông được biết đến vì cách kết hợp thổ ngữ với văn phong cổ điển Trung Quốc.

Nguyễn Chấn Minh là giáo sư, cũng là học giả thâm niên trong nước nghiên cứu Thẩm Tòng Văn.

Trong trí nhớ của Nguyễn Kiều, tần suất ba nhắc tới cái tên Thẩm Tòng Văn có lẽ còn nhiều gấp bội so với tần suất nhắc tới Nguyễn Kiều.

Bỗng nhiên ở trên xe nghe Tống Minh Chiêu nói nhiều như vậy, trong lòng Nguyễn Kiều có loại cảm giác khó nói thành lời, vừa bất ngờ mà vừa xúc động.

Qua thật lâu, cô mới yên lặng gật đầu, khẽ nói: “Con biết rồi ạ, mẹ.”

***

Tiệc sinh nhật ở nhà dì rất náo nhiệt, ngồi trong bữa tiệc, Nguyễn Kiều không yên lòng bởi vì di động cứ rung suốt.

Trong lúc mang đồ ăn lên, cô không nhịn được lén mở ra nhìn ở dưới.

Tất cả đều là tin nhắn weixin Lâm Trạm gửi tới.

Ớt Chỉ Thiên: [Tuyết rơi rồi, nói với mẹ cậu là lái xe cẩn thận chút nhé.]

Ớt Chỉ Thiên: [Về nhà rồi thì trả lời tin nhắn tớ.]

Ớt Chỉ Thiên: [Mẹ cậu có nói gì đến tớ không, có ấn tượng tốt với tớ không, biểu hiện hôm nay của tớ có phải vô cùng tuyệt vời không?]

Phía sau còn có rất nhiều tin, Nguyễn Kiều lướt nhanh một lượt, không kiềm được muốn cười.

Cô ngẩng đầu, lướt nhìn xung quanh, nhân dịp không ai chú ý, lặng lẽ trả lời tin nhắn ở dưới bàn.

Sadako không quên người đào giếng: [Mẹ tớ nói, trông cậu rất tuấn tú.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play