Hạ Lập Nhân sau khi trở về phòng mình rửa sạch tay, hắn thật sự là không thích người khác tùy tùy tiện tiện chạm vào hắn, đặc biệt là Tiết Mạch vừa nãy mới vẽ, trong tay khẳng định ít nhiều gì cũng dính chút thuốc màu, Hạ Lập Nhân cảm thấy Thẩm Ninh chạm vào những thứ này thật đáng yêu, hắn cũng thích tham gia tới trong đó hỗ trợ, người khác thì miễn bàn, những người đó sao có thể so sánh với Thẩm Ninh.
Sau khi gặp Tiết Mạch Hạ Lập Nhân càng nhớ Thẩm Ninh hơn, cũng không biết Thẩm Ninh hiện tại đang làm gì, có phải cũng đang vẽ hay không? (Đm sao anh tự nhiên sến cmn súa như này =.=)
Hắn ngã xuống giường hồi tưởng tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt Thẩm Ninh.
Đó là một ngày tháng 5, Hạ Lập Nhân nhớ mình hôm đó phải tới trường học cũ làm diễn giảng, hắn năm đó lúc đi học là nhân vật làm mưa làm gió của trường, cho nên rất nhiều người tới xem, ngoại trừ học sinh trong trường còn có rất nhiều nhân sĩ ngoài trường, bãi đậu xe của trường căn bản đỗ không được, hắn lúc tới chỉ có thể đỗ xe trên bãi đất trống bên hồ.
Chính là tại nơi đó hắn gặp được Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh là học sinh của học viện Mĩ cách một con phố, xung quanh đây chỗ có thể vẽ thiên nhiên không nhiều lắm, phong cảnh ở trường học của Hạ Lập Nhân đẹp nhất, cho nên Thẩm Ninh hai hôm nay chạy tới nơi này rất thường xuyên.
Hạ Lập Nhân sau khi xuống xe nhìn thấy dưới cây liễu cách đó không xa có một học sinh bộ dáng đang vẽ vẽ, ban đầu cũng không chú ý, bất quá tới hội trường lớn sẽ phải đi qua nơi đó, lúc hắn đi tới phía sau Thẩm Ninh liền nhìn lướt qua bức tranh của Thẩm Ninh, sau đó liền bị hấp dẫn.
Lúc ấy là mùa xuân, Thẩm Ninh vẽ chính là phong cảnh trước mắt, nhưng là lại sức sống tràn trề giống màu xanh lục đều muốn từ trong bản vẽ tràn ra.
Hạ Lập Nhân có chút ngạc nhiên, hắn liền đứng ở sau Thẩm Ninh, theo lý phong cảnh và Thẩm Ninh nhìn là không sai biệt lắm, đây chính là thế giới trong mắt nghệ gia sao, quả nhiên là không giống người bình thường, phong cảnh bình thường ở trong bức tranh tràn đầy sức sống.
"Cậu vẽ rất đẹp." Hắn không tự chủ được nói.
Nghe được phía sau có thanh âm Thẩm Ninh cười quay đầu lại, anh chuẩn bị nói cảm ơn.
Nhưng sau khi nhìn thấy Hạ Lập Nhân liền ngây ngẩn cả người, nhìn thật lâu, nhìn tới mức Hạ Lập Nhân đều có chút dựng cả lông lên.
"Anh có thể làm người mẫu cho tôi không?" Thẩm Ninh từ từ từ trên ghế đứng lên, ngay cả chớp mắt cũng không chớp một cái nhìn chằm chằm Hạ Lập Nhân, "Khuôn mặt anh thật sự quá hoàn mỹ."
Khuôn mặt mình không biết được bao nhiêu người khen ngợi qua, nhưng rất lâu rồi cũng không có loại cảm giác vui vẻ này, hắn không tự chủ được nói: "Được."
Hạ Lập Nhân cũng không biết mình gặp phải cái quỷ gì, chuyện như vậy hắn vốn là căn bản không thể nào đáp ứng.
Thẩm Ninh cao hứng muốn chết, anh muốn tiến lên phía trước cầm tay Hạ Lập Nhân, nhưng đưa tới một nửa lại rụt về, anh có chút ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tay tôi có chút bẩn."
"Hạ đồng, thời gian lập tức tới rồi." Thư ký của Hạ Lập Nhân đứng cách đó không xa nhắc nhở.
Hạ Lập Nhân vội vàng lấy điện thoại di động ra hỏi Thẩm Ninh: "Số của cậu là gì, tôi hiện tại có việc phải đi trước, quay về liên lạc với cậu." Hắn không có máy móc đưa danh thiếp, mà là bảo Thẩm Ninh nói số, hắn gọi qua sau đó hai người đều có số của nhau.
Sau đó hai người liền từ từ bắt đầu quen thuộc, Thẩm Ninh rất lâu sau mới biết được thân phận của Hạ Lập Nhân, anh bình thường cũng không quá để ý tới những thứ này, không nghĩ tới người mẫu của mình vậy mà thân phận hiển hách như vậy, bất quá đó là sau này hãy nói......
Hạ Lập Nhân nghĩ đi nghĩ lại liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong mơ hắn và Thẩm Ninh vẫn là hạnh phúc như vậy......
Lúc thức dậy hắn phát hiện vẫn là ở nước Anh, lại bất đắc dĩ mà nhắm hai mắt lại.
Ai...... Cũng chỉ có thể nằm mơ......
Mấy ngày sau Hạ Lập Nhân đều không gặp mặt Tiết Mạch, mãi tới một lễ chúc mừng mấy ngày sau.
Công ty chi nhánh ở Anh gần đây nhận dự án lớn, vừa vặn Hạ Lập Nhân cũng ở đây, người của công ty bên này liền biểu hiện hảo hảo chào mừng một phen, lúc trước chủ tịch Hạ Lập Nhân này tới cũng không có hảo hảo nghênh đón, không bằng mở party gì đó.
Coi như là chuyện tốt, Hạ Lập Nhân cũng không phản đối, bất quá hắn không quá muốn đi ra ngoài, liền bảo bọn họ mở lễ chúc mừng ở Trà trang, dù sao chỗ này cũng lớn.
Tiết Mạch là khách nơi này, mặc dù chỉ là ở nhờ, nhưng cũng được mời, hắn tính tình hoạt bát, mặc dù cùng những người khác ở nơi này đều không cùng một ngành, nhưng tán gẫu tới rất vui vẻ.
Hạ Lập Nhân ứng phó với vài vị khách cảm thấy hơi mệt, tới ban công phía ngoài dựa vào nghỉ ngơi hóng gió chút.
Chưa tới một lát nghe được phía sau có người nói: "Là Hạ tiên sinh sao?" Ban công rất lớn lại không có đèn, ánh sáng trong nhà không tới xa như vậy, cho nên có người không biết ban công có người cũng không kỳ quái.
Hạ Lập Nhân quay đầu lại, thấy đứng bên cạnh cửa sổ sát đất chính là Tiết Mạch, "Có chuyện gì sao?"
"Thật sự là anh!" Tiết Mạch cao hứng chạy tới, "Vẫn là chuyện người mẫu, anh thật sự không thể đáp ứng sao?"
"Xin lỗi." Hạ Lập Nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, "Tôi trước kia đã đáp ứng người khác, sẽ không làm người mẫu cho người thứ 2 ngoại trừ cậu ấy."
"...... Là thầy Thẩm Thẩm Ninh sao?" Ngữ khí Tiết Mạch có chút dè dặt.
Hạ Lập Nhân cau mày nhìn về phía hắn: "Cậu biết cậu ấy?"
"Thầy ấy coi như là thần tượng của thế hệ trẻ trong giới chúng tôi đi." Tiết Mạch cười nói, "Tôi là fan của thầy ấy, bất quá tôi không quá để ý tới đời tư của thầy ấy, lần trước anh nói anh là chủ nơi này, tôi lên mạng search mới biết thân phận của anh, thì ra anh trước kia cùng thầy Thẩm là người yêu."
Ngoại trừ Liễu Dật, Hạ Lập Nhân rất lâu đã không từ trong miệng người khác nghe được cái tên Thẩm Ninh này rồi, không nghĩ tới cái thế giới này thật đúng là nhỏ, ở Anh lại còn có thể chạm mặt fan của Thẩm Ninh.
Bất quá Thẩm Ninh tốt như vậy có tài hoa như vậy, được người thích cũng là chuyện đương nhiên.
Hạ Lập Nhân đột nhiên hào hứng, muốn nghe một chút cách nhìn của "Fan nhỏ" này đối với Thẩm Ninh.
"Cậu nếu lên mạng search qua tư liệu của tôi, hẳn biết tôi và Thẩm Ninh vì sao chia tay a, ở trước mặt tôi đề cập tới cậu ấy, không sợ tôi tức giận sao?" Hạ Lập Nhân ngữ khí có chút lạnh.
"Tôi......" Tiết Mạch có chút bị dọa sợ, "Tôi......"
"Cậu cái gì?" Hạ Lập Nhân có chút hùng hổ dọa người.
Tiết Mạch chần chờ sau đó nói: "Tôi cảm thấy người ngoài khẳng định là có hiểu lầm với thầy Thẩm, tác phẩm của thầy ấy tôi đều phi thường thích, người vẽ ra được bức tranh như vậy, người khẳng định không tệ, chắc chắn sẽ không làm loại chuyện đó! Tôi cảm thấy...... Tôi cảm thấy Hạ tiên sinh anh nói không chừng là có hiểu lầm với thầy Thẩm, có muốn tiếp tục đi hỏi xác nhận với thầy ấy một chút không?"
Trong lúc xảy ra vấn đề với Thẩm Ninh tới nay, Hạ Lập Nhân vẫn là lần đầu tiên gặp được người kiên định đứng về phía Thẩm Ninh như vậy, nhất thời cảm thấy có chút mới mẻ, ánh mắt hắn dưới ánh trăng nhìn chằm chằm Tiết Mạch, ánh mắt của đối phương rất chân thành, nhìn không giống nói dối.
Nhưng là lời của đối phương lại đặc biệt không hợp với lẽ thường, giống như là trên mạng thường xuyên xuất hiện cháo gà tâm linh, luôn cảm thấy đâu đó quái quái.
Hoặc là thật sự ngốc bạch ngọt, hoặc là chính là kỹ thuật diễn đặc biệt cao siêu.
Là thời gian dài sinh bệnh mới đơn thuần như vậy sao? Hạ Lập Nhân có chút sờ không được.
Bất quá hứng thú của anh mà người này thành công mang tới cũng là thật......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT