Thẩm Ninh đối với việc Liễu Dật tìm cậu thương lượng thật bất ngờ, Liễu Dật có thể giúp cậu giấu diếm đã xem như giúp cậu một đại ân, bây giờ ngay cả chuyện tranh gia sản cũng cùng cậu thương lượng. Đổi lại là cậu phỏng chừng lúc ấy đã nhanh chóng đáp ứng Hạ Lập Nhân. Điều kiện rất ngon miệng không phải sao, cùng với đứa em cùng cha khác mẹ tranh giành người bình thường sao có thể nhịn được, dù thế nào đi nữa cậu cũng tuyệt đối nhịn không được.

"Việc này anh không cần hỏi ý kiến tôi, hơn nữa với cá nhân tôi mà nói, tôi đề nghị anh nên đáp ứng, so với em trai anh tôi đương nhiên hy vọng Liễu gia có thể nằm trong tay anh, có Lập Nhân giúp anh sẽ tốt hơn nhiều." Thẩm Ninh thật không nghĩ tới Liễu Dật sẽ nghĩa khí như vậy, khiến cho cậu có chút ngượng ngùng, lúc trước cậu ỷ vào đối phương thiếu nhân tình của cậu lợi dụng anh ta, hiện tại đã như ý muốn không sai biệt lắm. Sau khi chia tay thanh danh của Hạ Lập Nhân không bị hao tổn, cậu cũng thành công giấu diếm đối phương, chỉ cần cậu kiên trì, sau khi chia tay tình cảm của Hạ Lập Nhân sẽ chậm rãi phai nhạt, thời gian có thể giải quyết hết thảy.

"Chỉ là khi tôi ra đi ai sẽ giúp cậu làm tấm bia? Bây giờ cậu còn hoàn hảo, sau này khi ánh mắt cậu xảy ra vấn đề tóm lại sẽ bị anh ta phát hiện." Liễu Dật cảm thấy nếu nghe lời Thẩm Ninh vậy ai phải chịu trách nhiệm sau cùng, nguyên tắc anh ta vẫn phải có, nếu không phải Hạ Lập Nhân đưa ra điều kiện liên quan đến chuyện trọng đại thì anh ta tuyệt đối sẽ không tìm đến Thẩm Ninh thương lượng.

Thẩm Ninh cười nói: "Có quan hệ gì, đó là chuyện thật lâu về sau, khi đó nói không chừng anh ấy sớm đã có người khác."

Liễu Dật bĩu môi: "Tôi cảm thấy cơ bản không có khả năng đó, cậu không biết bệnh "chứng bắt buộc" của anh ta đã ở thời kì cuối hết thuốc chữa rồi sao?"

Thẩm Ninh: "..."

Cậu không biết phản bác lại như thế nào?

"Việc nhỏ coi như xong, nhưng chuyện của cậu cũng không phải là việc nhỏ, nếu không thể như ý của anh ta, phỏng chừng anh ta nhớ hết một đời!" Liễu Dật làm ra một bộ dạng đau lòng: "Cậu đừng không tin, anh ta sẽ làm được!"

Thẩm Ninh: "..."

Thẩm Ninh ngẫm lại thật sự có chút đau lòng.

"Quên đi, hay là tôi tạm thời không đồng ý với anh ta." Liễu Dật nghĩ nghĩ vẫn nên đem việc này tạm để một bên đi, anh ta nói tiếp: "Cha tôi thân thể coi như còn rất khỏe mạnh, nhất thời vẫn chưa tới lúc phân chia tài sản, tôi bây giờ phải tự mình cố gắng vài năm nữa nói không chừng sau này không cần Lập Nhân hỗ trợ cũng có thể giải quyết phiền toái này."

Thẩm Ninh có chút cảm động: "Anh cũng đừng hối hận a, hối hận tôi cũng không bồi thường nổi."

"Biết cậu bồi thường không nổi, không cần cậu bồi thường." Liễu Dật khoát tay, nói: "Tôi đã giúp cậu đến nước này, vậy phải giúp đến cùng, nửa chừng bỏ dở không phải là phong cách của tôi được chứ, cậu cho tôi là vì cậu sao, tôi là vì nguyên tắc của chính mình, đừng tưởng ai cũng mê mình ~ "

"Phốc." Thẩm Ninh cười ra tiếng: "Buổi tối mời anh ăn cơm tôi tự mình xuống bếp, cơ hội khó có được, thừa dịp bây giờ tôi còn có thể thấy đường, sau này ăn một bữa như thế này cũng rất khó."

"Cậu làm cơm có thể ăn sao? Tôi nghe Lập Nhân nói cậu không biết nấu ăn, sẽ ăn được sao."

"Sẽ không tiêu chảy là được, yên tâm đi."

"..."

"... Nếu không thì anh mời tôi đi ra bên ngoài ăn đi, tôi biết gần đây có cửa tiệm rất được đó."

"Thật sự cậu không thể thẳng thắn một chút sao, tôi ra tiền cũng được."

"Kỳ thật tôi cũng không đói, buổi tối kiêng cũng được."

"Cậu có bệnh hay không, ăn bữa cơm cũng gây chú ý như vậy."

"... À."

Bởi vì chuyện Hạ Lập Nhân ra điều kiện làm Thẩm Ninh càng thêm tín nhiệm Liễu Dật, Liễu Dật thì càng cảm thấy có trách nhiệm hơn, gần đây trong công việc cũng càng thêm tích cực. Liễu Dật thường sẽ tới nhà Thẩm Ninh, anh ta và Thẩm Ninh thương lượng, chuẩn bị tìm cho Thẩm Ninh mấy bảo mẫu. Người mà anh chọn đều là người tin cậy nên rất yên tâm, anh ta còn cùng Thẩm Ninh chọn lựa một chú chó giành cho người mù nhưng còn chưa có quyết định dù sao bây giờ vẫn chưa cần dùng tới.

- ----

Trong khi đó thì Hạ Lập Nhân vẫn một mực điều tra Hàn Văn Quân, nhưng anh vẫn điều tra trong bí mật, anh cũng không công bố ra ngoài mình và Hàn Văn Quân đã trở mặt, người trong nhà biết rõ ràng là tốt rồi, công bố ra ngoài cũng không hay ho gì, hai nhà có hạng mục hợp tác, tuôn ra tin tức bất hoà cũng không phải là chuyện tốt.

Hàn Văn Quân đã biết Hạ gia cự tuyệt mình lui tới, mẹ của Hạ Lập Nhân là Diêu Nhiễm căn bản không muốn gặp cô, thấy cô thì tìm cách tránh né, vốn tưởng rằng đây là con dâu tương lai rất tốt thế nhưng lại là người như thế, cô đã làm bà thất vọng rồi.

Điều kiện của Hàn Văn Quân vẫn rất tốt, có người ghét bỏ cô đương nhiên cũng có người cảm thấy được cô là một quả chín thơm ngon.

- --

Bây giờ nói tới một người khác là em trai cùng cha khác mẹ của Liễu Dật là —— Liễu Kiệt.

Nhìn tên sẽ biết, Kiệt, cha của hắn đối với hắn chờ mong rõ ràng cao hơn Liễu Dật.

Liễu Kiệt cảm thấy duy nhất mà hắn không bằng Liễu Dật chính là xuất thân, vấn đề này là do ý trời không có cách nào khác thay đổi, nhưng chuyện này có thể dùng nhiều chuyện khác bù lại, có thể là tìm một cô gái có gia thế mạnh mẽ làm đám cưới, hắn cảm thấy Hàn Văn Quân chính là lựa chọn tốt nhất.

Hết chương 25.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play