"Đã trễ thế này có chuyện gì sao?" Bởi vì liên quan tới việc sức khỏe nên Thẩm Ninh hiện tại phi thường chú trọng làm việc và nghỉ ngơi, thân thể là của cậu ai cũng không thể thay thế cậu sinh bệnh, không thể tiếp tục vận động mạnh, tiến hành chế độ ẩm thực lành mạnh. Mỗi ngày ngủ cũng phải đúng giờ, mỗi một chuyện đều phải thật sự chấp hành nghiêm túc, điểm ấy Liễu Dật cũng biết đến, cho nên đối phương muộn như vậy còn gọi điện thoại cho cậu làm Thẩm Ninh rất kỳ quái.
"Cậu lên Weibo nhìn xem đi, Hạ Lập Nhân đã đăng một bài trên Weibo, có quan hệ đến cậu đó."
"... Có cái gì hay, có nhìn hay không cũng giống nhau thôi, hơn nữa tôi sớm đã xóa Weibo anh cũng không phải không biết." Kỳ thật không phải không muốn xem, Thẩm Ninh chỉ sợ nhìn thấy nội dung mình không muốn thấy.
"Được, nếu vậy thì cậu đừng hối hận." Liễu Dật cũng không thúc giục, mà là kích thích Thẩm Ninh tiếp theo cúp luôn điện thoại.
Thẩm Ninh: "..."
Sau khi cúp điện thoại sau Thẩm Ninh nhắm mắt lại ngủ tiếp, 10 phút sau...
"Đăng ký..."
Thẩm Ninh cảm giác mình thật là có tật xấu, nói không nhìn nhưng vẫn nhịn không được muốn nhìn, muốn biết Hạ Lập Nhân rốt cuộc đăng cái gì.
Mới vừa đăng nhập Thẩm Ninh liền phát hiện thông báo của mình lan đến con số đã muốn nghịch thiên, cậu đã lâu không lên mạng xem ra những người mắng cậu vẫn trước sau như một rất tích cực, Thẩm Ninh không muốn chứng kiến những lời chửi rủa này cho nên không có mở những thông báo kia, mà là trực tiếp nhìn Weibo của Hạ Lập Nhân.
"Gần đây tôi cùng em ấy xuất hiện một chút vấn đề, em ấy là một người kiêu ngạo, mà tôi cũng không có đứng ở góc độ của em ấy thay em ấy lo lắng, cũng không có cố gắng cùng em ấy khai thông, ngược lại lôi kéo bạn bè giả vờ xem mắt kích thích em ấy, kết quả tôi cũng nếm quả đắng, tôi không kéo gần khoảng cách giữa hai người, ngược lại đem em ấy đẩy càng xa hơn, tôi thật hối hận, thực sự hối hận. Chuyện tình cảm là không nên thử, chính là trên thế giới này không có thuốc chữa hối hận, thật sự rất xin lỗi..."
Nhìn thấy câu đầu tiên hốc mắt Thẩm Ninh đã đỏ lên, tới khi xem xong nước mắt đã muốn chặn tầm mắt, hình ảnh trên màn ảnh trở nên bắt đầu mơ hồ...
Không nhìn thì tốt rồi, không nhìn thì tốt rồi...
Em không muốn anh nói với em lời xin lỗi, anh cũng không nên xin lỗi em, là em quá mức ích kỷ, em không muốn cho anh nhìn thấy tương lai khiến em không chịu nổi đó, em tình nguyện để tất cả mọi người không hiểu em chửi rủa em, cũng không muốn cho anh chứng kiến em trở nên vô dụng như vậy, chỉ có anh là không được... Tự ái của em không cho phép...
Chính là tâm tính thiện lương nên đau, đau đớn đến khó chịu.
Thẩm Ninh lau nước mắt đem những dòng chữ trên Weibo nhìn xem lại rất nhiều lần, vì cái gì khi em làm ra chuyện quá phận anh vẫn còn có thể tha thứ cho em, giữa những hàng chữ không có một chút trách cứ em. Cậu biết Hạ Lập Nhân bình thường cũng không phải một người khoan dung, mặc kệ đối với ai yêu cầu đều phi thường cao, thừa hành chủ nghĩa hoàn mỹ hơn nữa rất là ghi thù, chỉ riêng đối với cậu...
Thẩm Ninh không có mở xem bình luận, cậu coi như không nhìn cũng biết các bạn trên mạng sẽ nói cái gì, không phải mắng cậu bạc tình thì là khuyên bảo cậu quay đầu lại, sau đó sẽ đồng tình với Hạ Lập Nhân, cậu căn bản không quan tâm người ta có ý kiến gì với cậu, nói thật những lời đó không làm cậu quan tâm cậu chỉ để ý đến thái độ của Hạ Lập Nhân.
Thẩm Ninh sau khi xem xong vẫn như cũ khóa Weibo, nhưng cậu xem như Hạ Lập Nhân đăng bài này trên Weibo là cho cậu một kỉ niệm, cậu luôn muốn gìn giữ, khi còn nhìn thấy được cuộc đời này thì sẽ cố gắng nhìn, muốn trong thời gian này có thể nhìn thêm vài lần.
Mới vừa xem xong thì Liễu Dật điện thoại đến nói: "Tôi biết cậu đã xem xong rồi." Đầu bên kia điện thoại thanh âm của có chút muốn ăn đòn.
"Không phải anh kêu tôi xem sao." Thẩm Ninh nằm ở trên giường nhắm mắt lại nghe điện thoại: "Anh làm gì lại gọi điện thoại tới, tôi muốn đi ngủ, xem ra sau này khi ngủ nên khóa luôn điện thoại.".
"Tôi làm cái gì, cậu xem xong một chút phản ứng cũng không có đi?!" Tiếng nói của Liễu Dật bỗng nhiên cất cao, Thẩm Ninh giật mình để điện thoại ra xa một chút, đôi mắt cậu đã không tốt, người này muốn làm lỗ tai của cậu cũng điếc luôn sao!
"Tôi xem cho tới khi nào cậu bắt đầu hối hận, so với trong tưởng tượng của tôi anh ta càng yêu cậu hơn, lúc trước tôi không nên giúp cho cậu, tin tưởng tôi, nếu như cậu nhìn không thấy anh ta cũng sẽ trước sau như một yêu cậu, cậu căn bản không cần lo lắng, thử cùng anh ta giải thích đi?" Liễu Dật lại bắt đầu đảm đương chức vụ thuyết khách, anh ta đồng tình với Thẩm Ninh, hiện tại lại bắt đầu đồng tình với Hạ Lập Nhân, hai người rõ ràng yêu nhau, vì sao không thẳng thắn với nhau làm như vậy đến cuối cùng chẳng qua là gia tăng thêm tiếc nuối mà thôi.
"Tôi không phải là cậu nhưng không có cách nào vẫn cảm động lây, không thể lý giải cái gọi là lòng tự trọng của cậu, tôi chỉ biết anh ta đối với cậu là thật tâm, hi vọng cậu bớt lo lắng đi. Nhưng mà cậu yên tâm, tôi sẽ không chủ động đi vạch trần cậu, bất kể như thế nào tôi vẫn tôn trọng ý nguyện cá nhân của cậu." Liễu Dật thở dài, nói tiếp: "Cậu cũng nên tin tưởng anh ta một chút đi..."
"... Chúc ngủ ngon." Đầu bên kia điện thoại không thanh âm, chỉ có một tiếng chúc ngủ ngon.
Liễu Dật không có biện pháp, chỉ có thể nhìn điện thoại thở dài, lại không thành công sao? A a a a a!!! Quá buồn bực!!!
- ----
"Giả?" Diêu Nhiễm quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, bà cảm thấy con trai quả thực có tật xấu a: "Con có uống lộn thuốc không, loại chuyện này con cũng có thể làm giả được à?"
"Ách..." Hạ Lập Nhân nhăn mặt nhìn Hạ Tình đang ở bên cạnh, Hạ Tình dùng ánh mắt ý bảo anh mình nên nhanh chóng thẳng thắn.
"Mẹ, con không phải cố ý, con là nhất thời hồ đồ, hiện đã hối hận vô cùng." Hạ Lập Nhân khổ sở cầu xin tha thứ: "Mẹ không nên tức giận a, lần sau con sẽ không như vậy, về phần Hàn gia con cũng sẽ đi nói chuyện đàng hoàng, khẳng định mọi chuyện sẽ ổn thỏa, mẹ yên tâm đi."
"Con có phải thật đối với Văn Quân không có chút tình cảm gì?" Con trai tuổi không còn nhỏ, Diêu Nhiễm hi vọng con trai nhanh chóng kết hôn.
"Đương nhiên là không có, mẹ cũng không phải không biết con, nếu có thể thích cô ấy, khẳng định đã thích từ rất sớm. Đã quen biết lâu như vậy thật sự một chút ý với cô ta cũng không có, tuyệt đối không có!" Những lời có thể nói Hạ Lập Nhân đều nói hết.
Diêu Nhiễm: "..."
"Được rồi được rồi mẹ đã biết, con không thích cuối cùng mẹ cũng không ép buộc con, sinh con ra cũng không phải chỉ vì muốn đi xem mắt cho con." Tuy Diêu Nhiễm biết con không kết hôn quả thực không vui, nhưng tóm lại con trai vẫn phải hơn người ngoài, bà nghe nói vài câu liền thỏa hiệp.
Hạ Lập Nhân không có nói với Diêu Nhiễm chuyện Hàn Văn Quân lừa mình, bởi vì Hạ Tình nói, việc này nên do cô nói, con gái là tri kỷ tiểu áo bông của mẹ, cô nói hiệu quả sẽ tốt hơn.
Nhìn thấy Hạ Lập Nhân nói chuyện điện thoại xong Hạ Tình thấy rất vừa lòng, cô nhìn đồng hồ đứng dậy nói: "Bây giờ em sẽ trở về nhà, buổi tối em sẽ cùng mẹ tâm sự, chờ tin tức của em."
Hạ Lập Nhân thầm nói may mắn có một em gái, em gái của mình quả nhiên là tốt nhất, bộ dạng xinh đẹp nhất, cũng thông minh nhất!
- ---
Hàn Văn Quân vì chuyện xem mắt ngày hôm qua cùng với người trong nhà thương lượng tới khuya, suy nghĩ đủ loại biện pháp đối sách, vốn tưởng rằng là không sơ hở, nhưng vào lúc sáng sớm khi mở Weibo thì thấy được Hạ Lập Nhân đã đăng bài trên Weibo.
Sau đó cả người cô cũng cảm thấy không ổn!
Hết chương 18.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT