Mấy ngày nay, Siêu Cấp Nguyên Bảo làm ăn tốt vô cùng, kể từ sau khi phục vụ takeaway mở ra, lượng tiêu thụ hàng các loại trà sữa trong quán một đường tăng cao, xu hướng tốt lên.
Dư Bảo Nguyên mỗi ngày đến tiền, tâm tình ngược lại cũng khoan khoái vô cùng.
Mấy ngày nay, Cố Phong cũng rất thức thời không xuất hiện xung quanh cậu, đổi thành Tiểu Chu, mỗi ngay mang theo một khuôn mặt tươi cười tới đưa đồ ăn đưa dinh dưỡng đưa thuốc bổ.
Cậu không cách nào đối với Tiểu Chu như đối với Cố Phong, dù sao Tiểu Chu nhiều năm như vậy đối với cậu cũng coi như chiếu cố. Huống chi đưa tay không đánh người tươi cười, lẫn nhau vẫn phải cho mặt mũi, đạo lý này cậu vẫn hiểu.
Lúc này, Tiểu Chu theo lệ tới quán Dư Bảo Nguyên, cầm trong tay thuốc bổ đắt giá đặt trước mặt Dư Bảo Nguyên đứng sau quầy, "Dư thiếu bảo trọng thân thể."
"Tiểu Chu," Dư Bảo Nguyên vẻ mặt bất đắc dĩ, "Tôi đã nói rồi, thật sự không cần. Cậu cầm về đi."
"Đâu có thể chứ." Đầu Tiểu Chu lắc như trống bỏi, "Cố tổng trước khi đi đã dặn dò, những đồ này không thể đứt đoạn."
"Đi?"
Tiểu Chu gật gật đầu, cau mày nghĩ một lát: "Cố tổng mấy hôm trước đã đặt vé đi vùng khác rồi, cụ thể làm gì bản thân tôi cũng không rõ, không tới mấy ngày sẽ về, ngài yên tâm."
"Tôi không lo lắng anh ta," Dư Bảo Nguyên hừ nhẹ, "Anh ta thích đi đâu thì đi, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi."
Tiểu Chu mừng rỡ gật gật đầu, "Tôi còn có việc, đi trước," Vừa nói, y lại chớp chớp mắt với con mèo nhỏ ngồi xổm dưới quầy, "Khoai Sọ cũng bái bai!"
"Đi thong thả."
"Meoww."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Tiểu Chu bên này vừa đi, bên kia Hà Tuệ ship đồ về đã vào cửa, không biết tại sao, Hà Tuệ bình thường đĩnh đạc, hôm nay vào cửa liền khom lưng đi toilet, mắt cũng đo đỏ.
"Hà Tuệ sao thế?" Dư Bảo Nguyên thắc mắc.
Một nhân viên khác Từ Giai Giai cũng không rõ lắm, chỉ là gật gật đầu, "Em đi xem xem."
Không bao lâu, Từ Giai Giai đã dẫn theo Hà Tuệ cúi đầu từ toilet nữ đi ra, đi tới trước mặt Dư Bảo Nguyên. Hà Tuệ còn chưa nói gì, Từ Giai Giai lại chống eo, hiển nhiên tức giận, "Hà Tuệ bị người tát một cái!"
Dư Bảo Nguyên cả kinh, vội vàng dùng tay nhẹ nhàng quay người Hà Tuệ lại.
Trên khuôn mặt trơn mịn kia, vậy mà bị đánh đỏ bừng!
"Ai làm?" Dư Bảo Nguyên cau mày hỏi.
Từ Giai Giai vẫn không bớt tức, cũng đầy mặt giận dữ, "Vừa nãy Hà Tuệ đi đưa trà sữa takeaway cho người ta, nhất định là người bên đó bắt nạt Hà Tuệ."
"Nào, Hà Tuệ, ngồi xuống bên này," Dư Bảo Nguyên kéo Hà Tuệ đến bàn gỗ nhỏ bên cạnh ngồi xuống, "Giai Giai, tới trong tủ lạnh sau bếp cầm túi chườm đá cho Hà Tuệ."
Từ Giai Giai đáp tiếng, vội vàng tới sau bếp.
"Nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì." Dư Bảo Nguyên nghiêm túc hỏi.
Hà Tuệ xấu hổ không chịu nói ra: "Không có ai, em không sao đâu ông chủ, anh đừng hỏi."
"Nói thật với anh," Ngữ khí Dư Bảo Nguyên cũng từ từ cứng lại, "Có phải lúc đi ship đồ có người bắt nạt em? Em nói với anh."
Ngón tay Hà Tuệ xoắn góc áo, do dự rất lâu, rốt cục nói ra: "Đám người kia 2 hôm nay gọi takeaway mấy lần rồi, địa điểm đều là KTV đắt đỏ ở trung tâm thành phố. Em đến mấy lần, lần đầu tiên bọn họ hỏi tại sao không phải ông chủ đến đưa, em nói anh bận, không rảnh. Sau đó mỗi lần đi, bọn họ đều sẽ âm dương quái khí mà châm chọc, lần này em không cẩn thận làm vẩy một bình rượu, bọn họ trực tiếp tát em một cái."
Dư Bảo Nguyên nhất thời sắc mặt lạnh xuống.
KTV này cậu biết, là một quán chi phí đắt nhất. Không chỉ trong bao sương ca hát, còn thêm các loại phục vụ ngầm, mấy ông chủ lớn trước kia cậu từng hợp tác, ai cũng tới tụ tập, dường như có thể ở chỗ này tiêu phí mới là biểu tượng của nhân sĩ thành công vậy.
Tình hình như vậy, liền tạo thành khách hàng của KTV này, căn bản đều là người có tiền, nhưng lại ngư long hỗn tạp.
Chỗ này mặc dù ngày thu đống tiền, nhưng cũng quả thực nguy hiểm.
Dư Bảo Nguyên bình phục hô hấp chút, "Em đưa điện thoại cho anh, anh hỏi bọn họ xem vấn đề gì."
"Đừng," Hà Tuệ vội vàng kéo Dư Bảo Nguyên lại, "Mấy người đó thoạt nhìn...... Tính tình không tốt lắm. Hơn nữa, dù sao em cũng làm vẩy rượu tây đắt tiền, sai trước."
"Làm vẩy rượu của bọn họ có thể xin lỗi có thể bồi thường," Ánh mắt Dư Bảo Nguyên vẫn sắc bén, "Nhưng bắt nạt một nữ sinh như vậy tính là bản lĩnh gì! Em nói số điện thoại cho anh, anh hỏi bọn họ chút."
Hà Tuệ vẫn chặt chẽ kéo cậu, "Đừng, ông chủ, anh đừng quên thân thể anh."
Dư Bảo Nguyên vẫn chấp nhất, nhưng Hà Tuệ gắt gao lôi kéo cậu, lại làm cậu không có cách nào nói gì.
Cậu nhìn cầu khẩn và vệt nước mắt trong đôi mắt Hà Tuệ, hồi lâu, mới thở dài một hơi, "Oan ức em rồi. Sau này đơn chỗ đó, đừng nhận đơn nữa."
Hà Tuệ cúi đầu, vâng một tiếng.
=========
Tự dưng miền Bắc trở lạnh làm thân già tui đây hông thích ứng nổi T_T
Dạo này tui lại còn phải vật lộn với đống lesson plan và ppt nên thời gian không nhiều lắm, cho nên thời gian dịch truyện sẽ ít đi, dịch 1 chương mà tới mấy ngày lận mới xong =.=
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT