Mặt Dư Bảo Nguyên bị Cố Phong nhéo tơi trề ra, giống như bánh bao, nhưng trong ánh mắt vẫn lóe lên bướng bỉnh, "Trời sinh xương cứng, không sợ chết, cám ơn Cố tổng khen ngợi!"
Cố Phong nhìn Dư Bảo Nguyên gần trong gang tấc, trong lòng kích động, bỗng nhiên hung hăng mà hôn lên.
Dư Bảo Nguyên lập tức ngây người. Sau khi kịp phản ứng, trực tiếp tránh ra, một quả đấm cứng rắn chào hỏi qua.
"Con mẹ nó anh ngu phải không!"
Cố Phong sờ sờ má mình bị đánh tới hơi đau, trong ánh mắt như cũ là một mảnh ác liệt, "Là cậu luôn chọc tức tôi."
"Tôi chọc anh tức muốn anh dùng miệng dạy dỗ tôi? Có cần mặt mũi hay không!"
Cố Phong nhìn chằm chằm Dư Bảo Nguyên, trong đôi mắt đều là hung tợn.
Dư Bảo Nguyên cười lạnh một cái, đột nhiên đến gần Cố Phong, trong mắt hiện ra một tia khiêu khích câu người, "Hẳn sẽ không phải...... Cố tổng sau khi chia tay với tôi, mới cảm thấy tôi không thể thiếu, hối hận đi?"
Cố Phong nhìn dáng vẻ thiếu đòn của cậu, "Hối hận? Cậu thật sự là coi trọng bản thân."
Khóe môi Dư Bảo Nguyên khẽ câu lên, cười nhẹ: "Không hối hận tốt nhất, cho dù hối hận, cũng đã muộn. Bởi vì......" Âm thanh cậu nhẹ hơn chút, tuy nhiên nó càng có mùi vị hấp dẫn, "Tôi rất quý giá, không có đàn ông có cơ hội."
Dứt lời, cậu nhìn sắc mặt phát xanh của Cố Phong, càng thêm đắc ý, giơ ngón giữa với hắn, "Cố tổng, hai ta tan rồi. Cho nên, xin anh cách tôi xa một chút. Lại con mẹ nó giống như ruồi ong ong ong kêu không ngừng, tên miệng rộng ăn đủ!"
Cố Phong nhìn Dư Bảo Nguyên ngạo khí như vậy, giận đến răng cắn vang côm cốp.
Dư Bảo Nguyên giống như con sói nhỏ bướng bỉnh khó thuần phục này, là con mẹ nó ở đâu lòi ra?
Dư Bảo Nguyên ngoan ngoãn trước kia, rốt cục con mẹ nó đi đâu rồi!
Tức đến hắn đau gan, tức đến hắn muốn ra tay dạy dỗ cậu không dám phản kháng nữa!
Dư Bảo Nguyên đối với biểu hiện của mình hôm nay cực kỳ thỏa mãn, vẻ mặt càng đắc ý, "Cố tổng, tôi chính là người như vậy. Anh giúp tôi tôi giúp anh, anh không giúp tôi tôi không giúp anh. Anh nếu phá hoại tôi, vậy tôi liền làm anh!"
Dứt lời, lẳng lơ mà cởi nút áo cổ áo mình ra, lộ ra vùng da trắng nõn, cười lạnh một tiếng, ưỡn thẳng lưng xoay người đi tới cửa.
A, sướng!
Không nghĩ tới thổ vị kim câu của của social shake, lúc này có tác dụng như vậy!
(Thổ vị kim câu: nó là một trào lưu gì đó bên Trung thì phải, còn "social shake" chính là mấy điệu nhảy trào lưu)
Cậu trở về sau đó nhất định phải xoát tên lửa nhỏ cho ông anh Kuaishou, nói với hắn, trích dẫn xã hội mà hắn phát trong trong video thổ vị của Kuaishou, hôm nay chấn động tổng tài của tập đoàn Cố thị đến ngây người.
(Kuaishou là tên một ứng dụng video bên Trung, có thể cắt ghép video, làm gif)
Nhân sinh, chính là thoải mái phập phồng như vậy.
......
Vừa tới lúc tan việc, Dư Bảo Nguyên tắt máy tính, gật gật đầu với chư vị trợ lý tổng tài còn phấn đấu ở tiền tuyến, từ trong công ty chuồn ra ngoài.
Nhiều nhất chỉ ở tập đoàn Cố thị làm việc thêm nửa năm nữa thôi, tới lúc đó đại lộ triêu thiên, các tẩu bán biên (*), cậu mới lười bán mạng.
((*) tạm dịch là: đường lớn hướng lên trời, ai đi đường nấy)
Sướng là xong chuyện rồi!
Ở trên đường mua cho mình một ít rau trái cây, cậu định sau đó trở về làm cho mình bữa ngon, dưỡng thân thể.
Tới lúc về Cố trạch, mới phát hiện, Cố Phong hôm nay vậy mà cũng đúng giờ tan làm.
Thật hiếm lạ.
Kinh ngạc trong mắt cậu còn chưa tản đi, lại nhìn thấy trong phòng bếp lớn sáng đèn, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng vang sùng sục sùng sục nổi bong bóng của nước sôi.
Cố Phong thả máy tính trong tay xuống, cười lạnh với Dư Bảo Nguyên, "Về rồi thì cút tới bên cạnh. Cậu không phải không muốn nấu cơm sao? Vậy thì đừng làm, Lập Ninh hôm nay tự mình xuống bếp."
Dư Bảo Nguyên hừ một tiếng, "Úi, Trần đại thiếu gia hóa ra cũng biết nấu cơm đấy."
"Em ấy quyết định muốn học," Cố Phong nhíu mày, "Sau này nấu cơm cũng không cần cậu nữa, cậu xem xem, cậu còn thật sự coi mình là thứ gì."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT