Dư Bảo Nguyên giống như thấy quỷ vung tay hắn ra, "Tiên sư anh nói cái gì?"
"Tôi ở cách vách em," Cố Phong nhíu nhíu mày lại lặp lại một lần, "Sau này tôi sẽ tận lực đối tốt với em."
"Ở cách vách tôi?" Dư Bảo Nguyên không tự chủ mà trợn mắt trắng, "Anh ở cách vách mẹ anh được không?"
Cố Phong cau mày không nói chuyện, nhưng hiển nhiên rất không vui phản ứng của Dư Bảo Nguyên.
"Anh nói đùa gì thế," Dư Bảo Nguyên cau mày ở trên ghế ngồi xuống, mở vung nồi lẩu ra, "Cách vách nhưng luôn có một hộ gia đình ở."
Vung nồi lẩu vừa mở ra, hơi nước ẩm ướt liền tản mát xung quanh, mang theo mùi thơm ngon của thức ăn, bay tới cả phòng đều có.
Khoai Sọ ở trong ổ mèo bỗng dưng ngẩng đầu, một đôi mắt tròn xoe thẳng tưng nhìn chằm chằm Dư Bảo Nguyên: "Meowww" Dư Bảo Nguyên ngoắc ngoắc tay với Khoai Sọ, "Tới đây."
Vừa nói, từ một bên cầm bát nhỏ mini chuyên dụng của Khoai Sọ, đổ chút thức ăn cho mèo, gắp ít đồ nó thích ăn trộn vào nhau, bỏ tới trước mặt Khoai Sọ.
Cố Phong không có tiếp lời Dư Bảo Nguyên, lúc này, ánh mắt hắn đều bị lẩu hấp dẫn.
Ở công ty làm việc cả ngày, cơm trưa chỉ tùy tiện đối phó.
Không thể không nói, đói kinh khủng.
Hắn nhìn thịt bò tươi được nấu cuồn cuộn lên xuống trong lẩu, thật mất mặt mà nuốt ngụm nước miếng, "Tôi muốn ăn cơm." Dư Bảo Nguyên suýt nữa nghẹn chết, nhìn Cố Phong giống như nhìn người ngoài hành tinh, "Cái gì?"
Cố Phong cau mày, "Tôi muốn ăn cơm."
Dư Bảo Nguyên không rõ nội tình mà gật gật đầu, "À, vậy anh về ăn đi, không tiễn."
Cố Phong không động đậy, mà giơ giơ cằm lên, ra hiệu hắn muốn ăn món ăn và lẩu Dư Bảo Nguyên nấu.
Dư Bảo Nguyên biểu tình rất phức tạp, "Anh muốn ăn cái này?"
Ở trong mắt cậu, Cố Phong là người cực kỳ chú trọng chất lượng cuộc sống. Ăn mặc ở đi lại, không có cái gì không phải trang bị cao cấp nhất và hưởng thụ xa xỉ nhất. Quần áo phải dựa theo phong cách cá nhân và vóc người, để cho nhà thiết kế tiến hành làm riêng; ăn có chuyên gia dinh dưỡng đặc biệt phối hợp, thường xuyên sẽ cung cấp kiến nghị ăn uống; ở chính là biệt thự lớn khu vực tốt nhất xa hoa nhất, xe sang mua có thể đỗ đầy gara tư nhân.
Lẩu giản dị như vậy, hắn để mắt?
Dư Bảo Nguyên giống như cười nhạo, "Tôi thấy đừng, dạ dày cao quý kia của ngài cũng không thể ăn mấy đồ giản dị tôi nấu, sợ tổn thương long thể của ngài, ngài vẫn là về bảo Ninh tần hầu hạ đi."
Ánh mắt sắc nhọn của Cố Phong nhìn thẳng về phía Dư Bảo Nguyên.
Dư Bảo Nguyên bị hắn nhìn cả người không thoải mái, dứt khoát cũng buông ngữ khí nghiêm túc, "Thật lòn mẹ nó đáng ghét, muốn tôi nói thẳng sao? Không có phần của anh, không có phần của anh! Được rồi chứ? Mau cút về."
Cố Phong hít sâu một hơi, giống như đang không nhịn được tức giận.
Con mèo rách kia đều có phần, hắn không có phần!
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Sau đó, cũng mặc kệ Dư Bảo Nguyên phản đối, trực tiếp đi tới một bên, biểu tình giống như ghét bỏ cầm một cái bát, xới cơm, mặt đen lên ngồi trở lại bàn ăn, trực tiếp ăn.
Thật sự đánh mất phong độ.
Dư Bảo Nguyên nhìn dáng vẻ gió cuốn mây tan của tên đàn ông này, đủ giật mình.
Đây là cái quỷ gì?
Không đến nỗi đói thành thế này chứ? Tập đoàn Cố thị đóng cửa ngay cả cơm cũng không kịp ăn?
Cố Phong không để ý ánh mắt kinh ngạc của Dư Bảo Nguyên, đen mặt, động tác trên tay cũng không chậm, một bát cơm rất nhanh thấy đáy.
Hắn nuốt xuống thức ăn trong miệng, trong lòng lại thoải mái một trận.
Không thể không nói, tay nghề nấu ăn của Dư Bảo Nguyên rất tốt, ít nhất hắn cực kỳ thích.
Chia tay lâu như vậy tới nay, Dư Bảo Nguyên mặc kệ cơm của hắn, hắn để Anna tuyển mấy đầu bếp chuẩn bị thức ăn cho hắn. Mấy đầu bếp này đều là xuất thân khách sạn cấp sao, tay nghề cũng không tệ, nhưng cho dù bọn họ tay nghề tốt như vậy, bình thường cũng đổi kiểu khác nhau, Cố Phong vẫn không khỏi cảm thấy ngấy tới sợ.
Ăn lâu, liền cảm thấy vị giống như sáp.
Quay lại suy nghĩ chút, cơm Dư Bảo Nguyên nấu cho hắn 5 năm hắn đều không ăn ngán, ngược lại càng thêm ỷ vào cậu, cái này nói rõ tay nghề của Dư Bảo Nguyên cao và tri kỷ.
Cách lâu như vậy một lần nữa ăn được đồ Dư Bảo Nguyên nấu, hắn thậm chí có chút cảm khái.
Không nói cái khác, chỉ nói đồ ăn, muốn từ bỏ, khó khăn.
Dư Bảo Nguyên đánh đũa hắn một cái, "Nài nài nài, ăn cái gì mà ăn, tôi nói bảo anh ăn chưa?"
"Meow meow meow, meow."
Khoai Sọ cũng bất mãn mắng.
Cũng chỉ có Dư Bảo Nguyên biết, Khoai Sọ là đang nói: Tên đàn ông rổ chó chết tiệt khốn khiếp này rõ ràng chia tay rồi còn quấy rầy tới đây làm phiền không phân biệt được tốt xấu là con mẹ nó đầu óc dội thủy ngân hay là đầu óc bị chó gặm thật tổ sư bố mất hứng đồ ngon trên bàn đều bị mình hắn ngoàm ngoàm là con mẹ nó làm sao hôm nào cầm búa sắt lớn đánh cái đầu này thành đầu chó để cho hắn tiếp tục ở đây lớn lối a phi!
(mỗi lần dịch lời của boss mà tốn mất bao nhiêu nơ ron thần kinh =)))))
Dư Bảo Nguyên lạt gắp ít đồ ngon vào bát Khoai Sọ, "Ăn của con, làm mèo có tu dưỡng, không được chửi." Trong cổ họng Khoai Sọ khò khè một cái, cúi đầu mãnh liệt ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT