Đám người Cậu chờ lúc được Tiểu Chu mời tiến vào, Cố Phong đang vừa nói vừa cười với cục trưởng Giang.
Cậu không chút khách khí, vừa tiến đến trực tiếp ngồi xuống đối diện Cố Phong, "Cố tổng, xin chào xin chào."
Dứt lời, đưa tay ra muốn bắt tay với Cố Phong.
Hai chân dài của Cố Phong được quần Tây cắt may hoàn mỹ bao quanh, tùy ý vắt, hắn chỉ là dùng ánh mắt liếc liếc người đàn ông này, cũng không duỗi tay, cũng không phản ứng.
Cậu tự kiếm không vui vẻ mà thu tay về, sờ sờ mũi, "Chuyện tiền bồi thường......"
Cậu và mợ cực nhanh mà nhìn nhau một cái, trong con ngươi lẫn nhau đều là kích động.
Người có tiền đều là kẻ ngu.
Xem ra hôm nay đại phát rồi.
"Như vậy đi" Cậu làm bộ thở dài, "Mọi người đều không dễ dàng, tôi cũng là người nói đạo lý. Cố tổng, tôi cũng không tranh với ngài nữa, một cái giá, 50 vạn, chuyện này chúng ta kết thúc."
Cục trưởng Giang ngồi ở một bên không nói chuyện, nhưng nghe lời của người đàn ông trung niên này, không khỏi nhíu mày.
Tham lam quá vượng, khẩu khí quá lớn.
E là sẽ gặp tai ương.
Y và Cố Phong là bạn học, cũng là người nhìn Cố Phong từng bước từng bước khuếch trương một tập đoàn Cố thị bình thường năm đó tới tình trạng hiện tại. Y cực kỳ rõ ràng, Cố Phong là một người vô cùng có mánh khóe có quyết đoán, nếu không, hắn cũng không cách nào ở trong thương giới sóng quỷ mây quyệt đội gió mà lên, đứng vững không ngã.
Mấy tên ngu này còn tưởng Cố Phong là tên coi tiền như rác mặc cho bọn họ vớt, thật đúng là ngu không biên giới.
Cố Phong cười cười, "50 vạn, có thể."
Cậu nhất thời cười đến mắt cũng không nhìn thấy, "Như vậy thì tốt rồi. Mọi người sau này đều là bạn bè, đều là anh em, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, có phải hay không?"
Cố Phong không để ý đến ông ta, chỉ là nhìn nhìn đồng hồ trên tay, "Nói xong chuyện của ông rồi, hiện tại nói đến chuyện của tôi chút."
"Của cậu...... chuyện gì?"
Cố Phong vén tay áo lên, trên cánh tay kia rõ ràng cũng có mấy đường vết thương.
Lúc ấy vọt vào nhà cậu Dư Bảo Nguyên, quá mức nóng lòng, trực tiếp xảy ra xung đột với nhóm người bọn họ. Cố Phong cho dù lợi hại hơn nữa, cũng không tránh khỏi phải ở dưới thế công của đám người này bị thương.
Ánh mắt cậu lập tức cảnh giác.
"Như vậy đi, tôi cũng không nhận nhiều tiền của ông," Cố Phong cười nói, "Tôi bị thương thế nào, các ông liền trả thế đó. Lâm đội, bảo người của các anh tới, đem cánh tay của 10 người bọn họ, toàn bộ đánh trật khớp hết."
Cậu trợn tròn mắt, giống như không nghĩ tới chuyện bỗng nhiên sẽ phát triển thành như vậy.
"Như vậy vấn đề liền ổn," Cố Phong hút điếu thuốc, khuôn mặt tuấn lãng của hắn ở sau làn khói, nhìn phá lệ có uy thế, "Tôi trong lúc nhất thời không tìm được chi phiếu của tôi, cho nên 50 vạn chuẩn bị cho các người...... Tiền xu. Tay các người đều trật khớp rồi, mang về thế nào đây?"
(Tiên sư thằng rể, chơi bựa vậy con =))))) nhưng mẹ thích =)))))))
Cậu đã nhận ra nguy hiểm nồng nặc, đứng dậy phòng bị.
"Nếu không thì như vậy," Cố Phong cũng đứng lên, khí thế cả người anh lập tức đè chết chút phô trương thanh thế của cậu, "10 người các người, mỗi người nuốt năm vạn tiền xu mang về nhà, được không?"
Nuốt 5 vạn tiền xu......
Vậy bọn họ còn có thể sống được đi ra ngoài sao?
Cậu rốt cuộc biết, người ngồi trước mắt này, không phải tên ngốc có thể để mặt cho bọn họ tùy tiện đòi, mà là một con mãnh hổ phúc hắc lại thâm trầm.
"Cậu muốn làm gì...... Tôi cảnh cáo cậu," Cậu lui về sau mấy bước, ánh mắt cảnh giác, "Chúng tôi là quần thể yếu thế, cậu nếu dám động thủ, tới lúc đó cậu có quả ngon để ăn. Tôi với trưởng cục công an là anh em, cậu đừng ép tôi!"
Cố Phong không nói chuyện, ngược lại cục trưởng Giang bên cạnh phì nở nụ cười, "Ông rất quen với cục trưởng? Vậy sao?...... Nhưng mà, tôi sao không nhận ra ông?"
Cậu lúc này rốt cuộc biết, mình chọc phải chuyện rồi.
Ánh mắt cảnh giới của ông ta quét qua xung quanh một vòng, say đó bỗng nhiên cất bước chạy ra ngoài, nhưng căn phòng này được bảo tiêu nghiêm ngặt mà vây quanh, đây có cơ hội cho ông ta chạy trốn?
Cố Phong nhìn người đàn ông trung niên bị mấy bảo tiêu xách lên giống như con gà con, cười lạnh một tiếng, "Lâm đội, đút cho tôi." Đội trưởng Lâm cầm túi tiền xu bên cạnh lên, đi tới trước mặt Cậu không thể động đậy, nhìn thần sắc hoảng sợ lại tức giận của ông ta, "Kẻ ác có ác báo. Ông cho rằng ông giở trò xấu, người khác không có biện pháp với ông, đều phải nhường ông," Y cười một tiếng, "Ông sai rồi. Có rất nhiều người có cách chỉnh chết ông."
Dứt lời, trực tiếp cạy miệng Cậu ra, cứng rắn nhét một đồng xu vào.
"Ông không phải yêu tiền sao? Ông không phải vì tiền ngay cả cháu ngoại ruột của mình cũng có thể hãm hại sao?" Ánh mắt Cố Phong nghiêm nghị, đi tới trước mặt ông ta, "Hiện tại tiền ở đây. Ông có thể nuốt bao nhiêu, tôi để cho ông mang đi bấy nhiêu, ăn đi."
Cậu mãnh liệt mà ho khan, thật vất vả phun ra đồ trong miệng, "Tao còn tưởng chúng mày có thành ý, con mẹ nó chờ tao......"
Không đợi ông ta nói xong, Cố Phong quơ nắm đấm, một nắm đấm trái hung hăng đập qua.
"Tao cho mày bắt nạt cậu ấy!"
Đầu Cậu lập tức bị đánh nghiêng đi, khóe miệng nhất thời hiện ra một mảnh xanh tím.
"Mày! Chúng mày đừng bắt nạt người!" Cậu một bên sợ hãi một bên tức giận, "Chúng tao là quần thể yếu thế, mày nếu......"
"Yếu thế cái con mẹ mày!"
Cố Phong giận dữ, giơ tay lại một đấm phải vừa mạnh vừa độc, trực tiếp nện vào trên mặt ông ta.
Khóe miệng Cậu nhất thời chảy xuống giọt máu.
"Làm bất tỉnh cháu ngoại ruột của mình gọi là yếu thế, ép cậu ấy hiếu kính toàn bộ tiền bồi thường của cha cậu ấy cho ông gọi là yếu thế, suýt nữa hại chết cậu ấy, suýt nữa hại chết cậu ấy và con cậu ấy, cái này gọi là yếu thế." Cố Phong cười lạnh liên tục, nhấc chân trực tiếp hung hăng đá vào bắp chân Cậu.
Nghe xương răng rắc một tiếng, cùng với tiếng tru lên thống khổ như giết heo của Cậu, người xung quanh lập tức hiểu một chuyện.
Cố tổng lần này tàn nhẫn.
Đám người này, lần này đá phải tấm sắt, đổ máu rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT