Cửa phòng tổng tài bị mở ra, Tiểu Chu toàn thân chính trang từ bên ngoài đi vào, trong tay còn cầm một xấp văn kiện giấy.
Bước chân y vững vàng đi đến trước bàn làm việc của Cố Phong, đặt tài liệu trong tay mình xuống trước, sau đó nói với Cố Phong: "Cố tổng, đây là tất cả tài liệu đấu thầu hạng mục lần này, toàn bộ ở đây."
"Được rồi," Cố Phong gật gật đầu, "Tôi biết rồi."
"Còn có......" Tiểu Chu chần chờ một chút, vẫn nói, "Tối qua anh gửi tin tức cho tôi, tôi đã hiểu sơ lược một chút. Chú Hà khoảng thời gian trước từng tham gia tang lễ của bạn học mình, gần đây nghe nói cũng rất nhiều lần không tham gia mấy gặp mặt người già nữa, cô đơn một mình."
Lông mày Dư Bảo Nguyên cau lại, quay đầu hỏi Cố Phong: "Anh cho người điều tra chú Hà?"
"Đó không phải tối qua em nói sao," Cố Phong nhẹ nhàng cài cúc áo cho Dư Bảo Nguyên, "Em nói trong lòng chú Hà có chuyện gì đó, chú Hà từ hồi anh còn rất bé đã bắt đầu chăm anh, hiện tại con mình lại là chú Hà thường xuyên chăm sóc, nói thật, anh không cảm thấy chú ấy là người làm, trong lòng anh đã sớm coi chú ấy là người nhà." Dư Bảo Nguyên ừ một tiếng.
"Con người dù sao cũng không trốn thoát khỏi mấy trạm kiểm soát," Cố Phong sờ sờ vành tai Dư Bảo Nguyên, "Sự nghiệp, gia đình, sinh tử."
"Hẳn chú Hà là bởi vì nhìn thấy người khác qua đời, nghĩ đến mình, cho nên mới sẽ buồn lo mê mang," Dư Bảo Nguyên do dự một lát, gật gật đầu với Tiểu Chu, "Tiểu Chu, anh đi làm việc trước đi."
Tiểu Chu gật đầu, xoay người ra khỏi phòng Tổng tài.
"Rất nhiều người già tuổi xế chiều, bởi vì thiếu quan tâm, cho nên cuộc sống ngột ngạt, uất ức thường xảy ra," Dư Bảo Nguyên thở dài, "Em phải nghĩ cách."
Cố Phong suy nghĩ một chút, đang định mở miệng nói chuyện, ai biết cửa phòng nghỉ của mình bị mở ra từ bên trong, thân thể nho nhỏ mặc đồ ngủ của Cố Gia Duệ đang đứng ở phía sau, xoa mắt, ngái ngủ.
"Ba ơi," Cố Gia Duệ bước nhỏ đi tới, hai tay chống người trên sofa, ngồi vào bên cạnh Dư Bảo Nguyên, nằm nhoài xuống trên đùi Dư Bảo Nguyên, "Con không muốn ngủ."
Dư Bảo Nguyên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, "Tỉnh ngủ rồi à?"
"Vâng," Cố Gia Duệ gật gật đầu, "Con muốn đi chơi."
"Đi đi," Cố Phong xách oắt con này lên, kéo từ trên đùi Dư Bảo Nguyên xuống, "Không được chạy ra khỏi công ty, nghe chưa?"
Lúc trước có một lần, Cố Gia Duệ chơi trong tập đoàn Cố thị, nó vốn là tiểu Thái tử của tập đoàn Cố thị, vì vậy tùy nó đi khắp nơi, cũng không ai quản lý nó. Dưới tình huống mọi người không ai ngăn cản, nó vậy mà một mình cần ví tiền nhỏ ra khỏi cửa lớn tập đoàn Cố thị, làm hại Dư Bảo Nguyên và Cố Phong tìm khắp một trận, cũng dọa sợ hai ông bố.
Cố Gia Duệ chu mặt nhỏ lên: "Biết rồi ạ."
Sau đó, nó nhảy nhót ra khỏi phòng tổng tài.
Cố Phong ở phía sau nhìn bóng dáng vui vẻ hoạt bát của oắt con này, bất đắc dĩ cười một cái, quay đầu ghé vào bên tai Dư Bảo Nguyên: "Vợ ơi, về chuyện chú Hà mà em nói, anh có chủ ý."
"Chủ ý gì?"
"Chính là để oắt con này......"
Tiếng nói chuyện nhẹ nhàng lặng lẽ, chìm trong tiếng rầm rì mơ hồ.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Cố Gia Duệ một mạch ra khỏi phòng Tổng tài, tạt qua đầu tiên chính là phòng trợ lý.
Phòng trợ lý?
Phòng trợ lý nó thích á!
Bên trong có rất nhiều chị xinh đẹp, các chị này vừa dịu dàng vừa tốt bụng, mỗi lần nó đến, các chị này đều sẽ kìm lòng không đậu vây quanh ôm nó hôn nó, còn sẽ cho nó rất nhiều rất nhiều đồ ăn vặt.
Cố Gia Duệ vui mừng đi vào phòng trợ lý.
Quả nhiên, lúc Anna đang pha cafe nhìn thấy Cố Gia Duệ, mắt cô cũng sáng lên, ngạc nhiên kêu: "Ui da, tiểu Thái tử của chúng ta đến rồi."
Cố Gia Duệ dùng đôi mắt ướt át đen láy như obsidian nhìn chằm chằm Anna, cười nói: "Chị Anna!"
Anna đặt cốc cafe ở một bên, đi tới trước người Cố Gia Duệ ngồi xổm xuống, sau đó vén mái tóc xoăn mình đã cắt đến vai, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Gia Duệ: "Ài, ngoan quá."
Các trợ lý khác cũng xông tới rất nhanh, ai cũng tình mẹ tràn lan, có người dùng tay nhéo nhẹ mặt nhỏ của Cố Gia Duệ, có người hôn Cố Gia Duệ một cái, tóm lại, mọi người đều vô cùng thích tiểu Thiếu gia này của tập đoàn Cố thị.
"Hôm nay sao lại rảnh đến công ty daddy em chơi thế?" Anna đứng dậy, dắt tay nhỏ của Cố Gia Duệ, để nó ngồi xuống ghế, "Hôm nay là thứ 4 mà, em nên đi học."
"Em bị ốm!" Cố Gia Duệ hớn hở kêu to.
"Em bị ốm?" Đầu Anna thò lên trước, hiển nhiên hơi giật mình, "Nhưng mà, Tiểu Duệ Duệ, em giờ hoạt bát hiếu động như vậy, đâu giống người bị bệnh chứ?"
"Thật đó," Cố Gia Duệ sợ Anna không tin, còn kéo tay Anna, đặt vào trán mình, "Ba em nói em sốt, chị Anna chị sờ xem."
Anna chạm vào, quả thật nhiệt độ có chút cao không bình thường.
"Ui da, xem ra thật sự sốt," Anna để tay xuống, sau đó xoa nhẹ đầu nhỏ của Cố Gia Duệ mấy cái, "Ài, thật đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì?" Cố Gia Duệ chớp chớp mắt.
Anna kéo ngăn kéo bên cạnh ra, trong ngăn kéo kia, socola, bánh xốp, kẹo, trứng cuộn...... đủ loại đồ ăn vặt, rực rỡ muôn màu.
"Chỗ chị Anna vốn có rất nhiều rất nhiều đồ ăn vặt muốn cho em ăn," Anna mang trên mặt chút tiếc nuối, "Nhưng Duệ Duệ bị ốm, cho nên giờ không thể ăn, cho nên mới cảm thấy tiếc."
Bạn nhỏ Cố Gia Duệ nhìn thấy nhiều đồ ăn vặt như vậy, mắt không dời được.
Nó là trẻ con, trẻ con nào không tham ăn?
Nó cũng thích ăn socola, cũng rất muốn sa vào trong biển bán quy kẹo trứng cuộn khoai tây chiên, nhưng, ba nó quản mấy thứ này rất chặt, luôn không để nó ăn nhiều.
Mấy loại đồ junk food này là mê người nhất, Cố Gia Duệ mặc dù nhiều lần bị ba dạy ăn nhiều junk food không tốt cho thân thể, nhưng...... nhưng cứ không ngăn được cơn thèm lúc này, nó nhìn đồ ăn vặt chất đống trong ngăn kéo của chị Anna, mừng thầm bởi vì bị ốm không cần đến trường, trong nháy mắt biến thành ảo não.
"Chị Anna." Cố Gia Duệ ghé đầu nhỏ của mình tới.
"Hửm?"
"Chị cho em ăn chút chút thôi," Trên mặt Cố Gia Duệ lộ ra một nụ cười rất mong chờ, manh soái manh soái, trong nháy mắt cũng khiến tim Anna tan một nửa, "Em không ăn nhiều, chỉ ăn chút chút, chị đừng nói cho ba em biết, được không?"
Anna tiện tay túm một gói khoai tây chiên, trêu ghẹo: "Em thật sự muốn ăn hả?"
"Muốn, muốn ăn, muốn ăn." Cố Gia Duệ gật đầu mạnh.
Anna trong cái nhìn chăm chú nhiệt tình của Cố Gia Duệ, lại đặt khoai tây chiên trở lại ngăn kéo, sau đó đóng ngăn kéo lại.
Cô đưa ra 1 ngón tay với Cố Gia Duệ, nhẹ nhàng lắc lư nói: "Không được, trẻ con không thể tham ăn như vậy. Huống chi, em giờ còn đang bị ốm, sao em có thể không nghe lời ba em, một mình ăn vụng đồ ăn chứ?"
Cố Gia Duệ vẫn chưa từ bỏ ý định, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi: "Chỉ một túi......"
Anna lắc lắc đầu: "Không được đâu."
Mặt nhỏ của Cố Gia Duệ bỗng lộ vẻ sa sút tinh thần, viết rõ 3 chữ thật là buồn.
Một lúc lâu, nó đành phải lại chu mặt, hai tay vắt sau lưng đi ra phòng trợ lý.
Lắc lư bên ngoài một lúc lâu, oắt con Cố Gia Duệ cũng không mò được thứ gì ăn, bình thường, các nhân viên kia đều rất thích nó, sẽ nhét cho nó rất nhiều rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng lần này không có.
Đều tại bị ốm!
Nó không muốn bị ốm nữa!
"Ba ơi!" Cố Gia Duệ kêu một tiếng.
Dư Bảo Nguyên đẩy cái tay của Cố Phong đang dính lấy thò vào trong áo cậu ra, sau đó khẽ cười nói: "Duệ Duệ về rồi."
Sắc mặt Cố Phong có chút không dễ nhìn, có lẽ là bởi vì chuyện tốt của mình lại bị oắt con này cắt đứt.
Kể từ khi oắt con này ra đời đến nay, nó cắt đứt chuyện tốt của mình, đã không chỉ một lần.
Cố Gia Duệ mặc kệ vẻ mặt daddy mình, đi tới bên cạnh Dư Bảo Nguyên, "Con không muốn bị ốm nữa."
"Huh?" Dư Bảo Nguyên kinh ngạc nhíu mày, "Không bị ốm nữa?"
Cố Gia Duệ lắc đầu mạnh: "Không muốn bị ốm nữa?"
"Sao thế?" Dư Bảo Nguyên bật cười nói, "Con sáng nay, không phải vì bị sốt không cần đến trường, vui la to mãi sao?"
"Bị ốm, thì không có đồ ăn vặt để ăn," Cố Gia Duệ biểu hiện khá tức giận, "Ngay cả chị Anna cũng không cho con đồ ăn vặt, con tổn thất rất lớn."
Dư Bảo Nguyên không nhịn được phì cười.
Trẻ con, quả nhiên để ý nhất vẫn là chơi và ăn.
Chính là đơn thuần như vậy.
"Vậy chờ con khỏi bệnh, ba lại bồi thường cho con," Dư Bảo Nguyên hôn lên trán nó một cái, "Cho nên, khoảng thời gian bị ốm, phải ngoan ngoãn nghe lời ba, dưỡng bệnh thật tốt, được không?"
Cố Gia Duệ suy nghĩ một lát, "Muốn đền bù con thế nào?"
"Duệ Duệ," Cố Phong bỗng nhiên cướp lời, "Con muốn đến công viên trò chơi chơi không?"
Cố Gia Duệ giống như người lớn trầm ngâm lúc lâu, rốt cục gật đầu nói: "Cũng được."
"Vậy được," Dư Bảo Nguyên nói, "Con nếu tuần này khỏi bệnh, bọn ba cuối tuần dẫn con đến công viên trò chơi chơi, được không?"
"Vâng!" Cố Gia Duệ giơ tay lên, "Đến lúc đó con muốn chơi hết tất cả các trò!"
"Không thành vấn đề," Dư Bảo Nguyên nói, ghé đến bên tai Cố Gia Duệ, "Đáp ứng thêm một yêu cầu của ba."
Cố Gia Duệ nghiêng đầu: "Yêu cầu gì?"
"Đến lúc đó, ngoài Duệ Duệ, còn có một người sẽ cùng đến công viên trò chơi chơi," Hai mắt Dư Bảo Nguyên cười đến híp lại, "Đến lúc đó Duệ Duệ nhất định phải kéo người đó, chơi vui vẻ."
Cố Gia Duệ cau mày: "Là ai?"
"Bí mật."
Cơn sốt của Cố Gia Duệ rốt cục rút đi, mà cuối tuần này, Dư Bảo Nguyên cũng như đã hẹn trước, dẫn Cố Gia Duệ đến công viên trò chơi. Cố Gia Duệ xuống xe, tùy ba và daddy mình dẫn cùng đi vào.
Đi chưa được mấy bước, Cố Gia Duệ cảm thấy ba mình dừng bước.
Nó ngẩng đầu: "Ba ơi, sao không đi nữa?"
Dư Bảo Nguyên ngồi xổm xuống, chỉ chỉ một bóng người phía trước: "Duệ Duệ, con xem, đó là ai vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT