Cố Gia Duệ lắc lư đi tới bên cạnh Dư Bảo Nguyên, vươn hai tay ra: "Oa oa!"
Dư Bảo Nguyên biết, Cố Gia Duệ đây là đang gọi ba ba, nhưng mà nhóc con phát âm hơi không rõ, nghe không quá đúng.
Cậu ôm lấy con trai mình qua: "Ui cha, con trai ngoan của ba, giỏi quá."
Cố Gia Duệ mở to đôi mắt sáng, mang theo khuôn mặt manh manh nhìn ba nhà mình, sau đó bỗng hơi nghiêng người, hôn "chụt" một cái lên mặt ba mình.
Cố Phong lập tức cau mày: "Nhãi con biết dính người thật."
Dư Bảo Nguyên ôm Cố Gia Duệ về phía Cố Phong, "Nào, Duệ Duệ, gọi daddy."
Cố Gia Duệ im thít, vẻ mặt hình như xuất hiện chút ngưng trọng.
"Nào, gọi daddy," Dư Bảo Nguyên dịu dàng dỗ, "Hay là...... cha ruột con cũng được đó."
Cố Gia Duệ không biết là nghe hiểu hay thế nào, cũng hơi nghiêng người qua, từ từ tới gần Cố Phong.
Dư Bảo Nguyên nhìn hai họ Cố một lớn một nhỏ từ từ tới gần, chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn và cảm động.
Cố Phong nhìn Cố Gia Duệ đến gần mình, mặc dù vẻ mặt rất ghét bỏ, nhưng cũng không động đậy, chờ nhãi con đến hôn hắn một cái.
Chỉ đáng tiếc, Cố Phong nhận được không phải cái hôn của con mình, mà là Cố Gia Duệ, túm tóc Cố Phong.
Thật sự là con ruột.
Cố Phong không dễ gì mới thoát được ma trảo của thằng nhãi này, tức đến tóc cũng rối tung, đặt Cố Gia Duệ trên thảm, hung dữ nói: "Đi ra xa cho daddy, nhìn chuyện tốt con làm này."
Cố Gia Duệ mang theo hai mắt ngập nước, giống như rất vô tội.
Dư Bảo Nguyên cười cười, chỉnh lại tóc giúp Cố Phong, sau đó dắt Cố Phong đến bên cửa sổ ngắm cảnh: "Được rồi, cáu với con gì chứ......"
"Anh không cáu," Cố Phong cũng cười nói, "Em xem, ai có gan túm tóc anh? Cũng chỉ có con trai và em, đối với hai người, anh có thể nổi cáu sao?"
Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ cười cười.
Cố Phong nắm đôi tay ấm áp của Dư Bảo Nguyên: "Vợ à, anh rất hạnh phúc."
"Hạnh phúc cái gì?"
"Em bằng lòng ở bên anh một lần nữa, em bằng lòng kết hôn với anh, cả đời cũng ở bên cạnh anh không rời khỏi anh," Cố Phong tràn ngập thâm tình nhấn chìm người ta, "Con chúng ta cũng dần lớn lên rồi, đã học được bước đi. Anh rất hạnh phúc, cùng em tạo thành một gia đình, đối với anh mà nói, trân quý hơn tất cả."
Dư Bảo Nguyên đưa tay sờ sờ viền tai Cố Phong: "...... Em cũng vậy."
"Chưa từng biết anh có thể yêu em như vậy," Cố Phong nhìn mặt mày Dư Bảo Nguyên, dường như muốn khắc ghi đến tâm can, "Sau này còn sẽ yêu em hơn, em cứ chờ xem đi."
Không khí quá tốt, tiếng ngọn lửa trong lò sửa khiển cả tầng trên cùng vắng vẻ vô cùng, bên ngoài đã một mảnh trắng xóa, tuyết xốp mềm phủ dày khắp vùng, mà bão tuyết vẫn không ngừng bay lả tả xuống.
Cố Phong và Dư Bảo Nguyên, trong không khí yên tĩnh lại lãng mạn này, lại lần nữa hôn nhau.
"Muốn làm chứ?" Cố Phong ghé vào bên tai Dư Bảo Nguyên, nhẹ nhàng cười nói.
Dư Bảo Nguyên: "Ngày mặt trời không lặn mặt trời không xuống núi, em cũng không rõ giờ là lúc nào rồi."
Cố Phong thổi khí nóng vào lỗ tai Dư Bảo Nguyên: "Bây giờ...... là lúc thích hợp để làm, vợ à, chúng ta...... làm một lần?"
"Con vẫn ở đây."
Cố Phong cắn cắn vành tai Dư Bảo Nguyên: "Anh lập tức cho người ôm ra ngoài. Trên tầng này, anh đã cho người chuẩn bị bao và dầu chúng ta thường dùng, còn có, em đoán thảm trên mặt đất ấm như vậy, là vì sao lại trải?"
Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng nhéo thứ kia của Cố Phong một cái: "Cả ngày t*ng trùng lên não."
Cố Phong thỏa mãn thở dài: "Yêu em, cho nên muốn làm em."
Những lời này vừa nói xong, Dư Bảo Nguyên liền phát hiện, Cố Phong đã lặng lẽ cởi mấy nút áo sơ mi của cậu.
Tên muộn tao này!
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Lý Kha ở Greenland không được mấy ngày đã về nước.
Cũng không phải Greenland chơi không vui, chỉ là trong lòng hắn đầy tâm tư, nhất thời cũng không có tâm trạng nào chơi bời thả lỏng, chỉ có thể về nước trước, điều chỉnh trạng thái của mình.
Trong thành phố gió rất lớn, mang theo chút lạnh, cứa trên người.
Lý Kha mặc một bộ áo len dày màu vàng nhạt thêu mặt mèo con, khuôn mặt con nít khiến hắn nhìn qua càng giống học sinh.
Hắn đi tới gần sân bay, nhìn kiến trúc khổng lồ này.
Lúc này đây, phía trên sân bay đang có hình ảnh máy bay bay qua tầng mây.
"Đã 2 tháng rồi......" Lý Kha lẩm bẩm nói, "Gộp lại, vừa tròn 1 năm."
Ngày hôm nay của năm ngoái, chính là ngày Tưởng Hạo ra nước ngoài. Cậu ta từng hứa một năm sau về nước, nhưng mà...... Tưởng Hạo vẫn chưa về.
Tin nhắn cuối cùng của anh, cũng dừng lại ở 5 ngày trước.
Lý Kha mặc dù trong lòng hiểu, muốn để Tưởng Hạo thêm 1 ngày bớt 1 ngày, sắp xếp đủ kỳ hạn một năm trở về nước, thì không có khả năng lắm. Nhưng thật sự đối mặt với kết quả này, tim hắn lại có chút nghẹn.
Hắn thở dài.
Thôi.
Về rồi hẵng nói.
Hắn đưa lưng về phía sân bay, chầm chậm đi.
Đột nhiên, một chiếc áo gió ấm áp phủ trên người hắn.
Cả người Lý Kha run lên, xoay đầu lại.
"Mặc ít như thế, cố tình muốn lạnh cóng?" Vẻ ngoài Tưởng Hạo càng thành thục hơn 1 năm trước, xuất hiện trước mắt Lý Kha.
"Mày......" Lý Kha trợn to mắt, nhìn Tưởng Hạo giống như ảo thuật xuất hiện trước mắt mình, kinh ngạc đến nỗi ngay cả câu đầy đủ cũng không nói ra được.
Tưởng Hạo nhẹ nhàng cười cười: "Tao vào ngày này năm ngoái, 5 rưỡi chiều tiến vào sân bay chuẩn bị ra nước ngoài. Tao đoán...... mày có thể sẽ vào lúc này đến đây ngồi xổm, cho nên, tao cố y đặt vé sớm hơn chút. Vừa nãy tao xuất hiện ở cửa trạm, đã thấy mày rồi, vốn định lập tức gọi mày, ai biết mày bắt đầu ngẩn ra, thật ngốc."
Hốc mắt Lý Kha nhanh chóng đỏ lên: "Mẹ sư mày còn chỉ trích tao, là đứa nào ch!ch tao sau đó chạy thẳng ra nước ngoài 1 năm?"
Tưởng Hạo mất tự nhiên ho khan một tiếng.
"Tiên sư nhưng mày cũng coi như về rồi!" Giọng Lý Kha mang theo chút nức nở, không khống chế được, cả người nhào vào ngực Tưởng Hạo, "Tao đã chờ mày đến tê dại rồi, mày xem như......"
"Tao về rồi, cũng coi như đúng giờ nhỉ." Tưởng Hạo trầm thấp cười nói.
Hầu kết Lý Kha chuyển động: "1 năm lẻ 13 phút, mày vẫn đến muộn."
Vừa nói, hắn ngẩng đầu, nhìn cằm Tưởng Hạo vẫn còn râu xồm xoàm: "Miệng của Tưởng Hạo, quỷ lừa người!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT