Lục Dương ngẩng đầu nhìn cô gái kia một cái, trên mặt không có vẻ gì gật gật đầu: "Ôn tiểu thư."
Dứt lời, y lại dắt tay Lộ Dương, kéo ghế ra cho hắn: "Nào, Dương Dương, ngồi bên cạnh anh.
Một Ôn tiểu thư, một Dương Dương.
Thân sơ lập kiến.
Giang phu nhân khôn khéo cỡ nào, nhìn thấy Lục Dương xưng hô với hai người khác biệt như vậy, tự nhiên biết, bà còn chưa mở miệng, con trai ngoan của bà truyền đạt tất cả những quyết định trong lòng.
Giang phu nhân tùy ý vuốt vòng ngọc trên tay, đôi con ngươi lười biếng không chút tình cảm liếc Lộ Dương một cái: "Tiểu Dương, cậu ấy là ai vậy?"
"Mẹ, em ấy tên Lộ Dương."
Sắc mặt Giang phu nhân có chút khó coi.
"Con tên Lục Dương, em ấy cũng tên là Lộ Dương, hai chúng con vừa vặn lại thích nhau, mẹ, mẹ nói còn có chuyện vừa khéo hơn sao?" Lục Dương rót cho mình ly rượu đỏ, cười nâng chén với mẹ mình.
(Như đã giải thích ở chương nào đó phía trước, Lục Dương và Lộ Dương phát âm giống nhau)
Ôn Vân ngồi bên cạnh Giang phu nhân sắc mặt có chút tái xanh.
Hôm nay, là Giang phu nhân mời cô đến Giang gia ăn bữa cơm, nói là ăn bữa cơm, nhưng người sáng suốt vừa nhìn là biết, không phải chính là xem mắt sao.
Đối với Lục Dương, Ôn Vân vẫn luôn cực kỳ thích.
Từ nhỏ cùng chơi với y, nhìn y lớn lên càng ngày càng anh tuấn, nhìn khí chất của y càng ngày càng xuất chúng, nhìn y những năm này năng lực làm việc càng ngày nổi bật, trong lòng cô tràn đầy sùng bái và yêu thương đối với người này.
Ôn Vân nhớ tới chút ôn tình hồi bé của hai người, cô hít sâu một hơi, trong lòng kiên quyết ý nghĩ Lục Dương chỉ là song tính luyến.
Cô xoay mặt, vẫn mang theo nụ cười khéo léo nhìn Giang phu nhân: "Dì Giang, đây là?"
Giang phu nhân vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay cô, dùng để bày tỏ an ủi. Xoay đầu lại, ánh mắt Giang Huệ Trinh nhìn Lục Dương có chút trách cứ: "Tiểu Dương, đây là con không đúng. Nhà chúng ta là chỗ nào, mấy người đàn ông không đứng đắn đều có thể vào sao? Mẹ những năm qua quá chiều con, con xem con, ngay cả lễ phép cơ bản cũng quên, có phải ở bên ngoài chơi điên rồi không?"
Khóe miệng Lục Dương hơi câu lên: "Mẹ, ở đây, đâu có người đàn ông nào không đứng đắn?"
Giang Huệ Trinh sửng sốt.
Lục Dương xắt miếng bò bít tết, bỏ vào trong đĩa Lộ Dương, quay đầu nhìn quản gia đứng xem kịch vui bên cạnh: "Quản gia, ở đây có cháu, Dương Dương và chú, cháu và Dương Dương đều là người đứng đắn. Mẹ cháu nói ở đây có đàn ông không đứng đắn, chú nói thật đi, chú học không đứng đắn ở bên ngoài khi nào?"
Quản gia đột nhiên bị kéo vào cuộc chiến, cả người đều mông lung.
Ông đang xem đến là vui vẻ, Lục thiếu gia làm khó dễ ông làm gì chứ!
Nét mặt già nua của quản gia đỏ bừng, ho khan một tiếng, không biết ứng đối thế nào mới ổn.
Giang Huệ Trinh nhìn mà tức, ngẩng cằm ra hiệu quản gia đi ra ngoài, để bọn họ nói chuyện tự nhiên.
Đợi đến lúc quản gia rời đi, Giang Huệ Trinh định trực tiếp nói rõ lời: "Tiểu Dương, người đàn ông bên cạnh con, chơi đùa một chút thì được, nhưng không được mang về nhà, càng không được để ý. Mẹ chỉ có thể khoan nhượng đến đây, con hiểu chứ?"
Lục Dương ở dưới mặt bàn lén kề sát chân mình và chân Lộ Dương cùng một chỗ.
Lộ Dương biết, Lục Dương đây là đang nói với hắn, đừng sợ, hai bọn họ cùng chiến tuyến.
Lộ Dương an tâm, cố gắng dùng ánh mắt càng thêm bình tĩnh và tự nhiên nhìn tất cả trước mắt.
Giang Huệ Trinh nhìn thấy hỗ động nhỏ của bọn họ, tức không biết đánh đâu. Phong thái ưu nhã của bà khiến bà không cách nào la mắng như bà la xát, vậy thì sẽ vứt hết mặt mũi. Bà chỉ có thể đặt dao nĩa xuống: "Tiểu Dương, lát ăn cơm xong, đưa bạn con về đi. Con xem, Vân Vân hôm nay cố ý đến vì con, hai bọn con từ nhỏ đã quen biết, đề tài nhất định nhiều, mẹ chuẩn bị cho các con......"
Trong lòng Lục Dương phiền chán vô cùng.
Ôn Vân Ôn Vân Ôn Vân, mỗi lần về nhà, mẹ y mở miệng ngậm miệng liền nhắc đến Ôn Vân, hận không thể một giây sau lấy giấy hôn thú cho y và Ôn Vân.
Ôn Vân cũng vậy, bị dì Giang của cô dụ dỗ, nghiễm nhiên coi Lục phu nhân ở phe mình, bắt đầu tự cho là đúng tìm cách nhắc đến hôn sự.
Cho rằng bọn họ bảo y cưới ai, y liền cưới người đó sao? Trong lòng Lục Dương cười lạnh, dùng giấy ăn lau miệng: "Mẹ, nói chuyện với Ôn Vân không có vấn đề gì."
Nụ cười của Giang Huệ Trinh còn chưa tràn hết ra, câu tiếp theo của Lục Dương đã tới: "Bởi vì, Ôn tiểu thư là bạn tốt của con, vĩnh viễn là bạn rất tốt, nói chuyện với bạn tốt, con rất sẵn lòng. Còn người bên cạnh con, mẹ chắc đã hiểu lầm, em ấy không phải bạn, em ấy là người yêu con.
Ôn Vân đột nhiên siết chặt dao nĩa trong tay, gân xanh trên mu bàn tay hơi lồi lên.
Sắc mặt Giang Huệ Trinh lạnh xuống: "Lục Dương, mẹ nói như vậy con cũng không nghe lời? Mẹ mong chuyện vui của con và Vân Vân lâu như vậy, con có phải khiến mẹ tức chết không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT