Edit + Beta: Vịt

Chờ thu dọn đồ xong, đã là hoàng hôn tứ hợp, ráng chiều đầy trời.

Trong tay Dư Bảo Nguyên ôm Cố Gia Duệ, bảo tiêu phía trước đã chủ động lại nhiệt tình cầm hết hành lý, cùng đi xuống lầu.

Bạch Hướng Thịnh cũng xách theo đồ, nghi ngờ nói: "Cố tổng không đến đón cậu xuất viện?"

"Tôi vừa gửi tin nhắn cho anh ấy," Dư Bảo Nguyên lắc lắc điện thoại, "Xuất viện tôi tự mình có thể làm được, không cần làm phiền. Còn anh? Mạnh tổng không đến chúc mừng anh?"

"Anh ấy à," Bạch Hướng Thịnh vừa đi vừa nói, "Anh ấy muốn đến đây, bị tôi chặn lại. Ăn mừng cũng không vội ở đây, buổi tối ăn mừng rồi."

Dư Bảo Nguyên giống như không nghe hiểu gì hết, chỉ là lỗ tai nhỏ đỏ lên khó giải thích được.

Gần đây cửa bệnh viện phóng viên và cameraman ngồi xổm chờ đã an phận rất nhiều, rất nhiều người chờ mấy ngày cũng không thu hoạch được gì, cũng chán nản giải tán, truy đuổi cái hot tiếp theo. Có mấy người tính tình kiên định còn thỉnh thoảng xuất hiện ở cửa bệnh viện, muốn lắc lư, xem xem có thể chụp nhanh được người thật không.

Vì lý do an toàn, Dư Bảo Nguyên quyết định từ cửa sau bệnh viện rời đi.

Đến cửa sau, quả nhiên một mảnh an tĩnh, bóng người thưa thớt.

Dư Bảo Nguyên mang hết đồ đạc lên chiếc xe van nhỏ cũ rích màu xám tro của mình, thuận tay cũng thả đồ Bạch Hướng Thịnh vào.

"Cùng đến nhà tôi ngồi tý không?" Dư Bảo Nguyên đắc ý lắc chìa khóa, cười nói.

"Được đó, đi thôi! Tôi cũng đói rồi, cậu nuôi cơm?"

Dư Bảo Nguyên khơi một bên chân mày, lớn tiếng cười nói: "Vậy được, nuôi!"

Hai người lên xe, Dư Bảo Nguyên lái xe, Bạch Hướng Thịnh ôm con giúp cậu.

Dư Bảo Nguyên hơi có chút mới lạ tìm chìa khóa, lúc đang định khởi động xe, mắt nhìn ra bên ngoài, lập tức cười.

"Cậu cười cái gì?" Bạch Hướng Thịnh nghi ngờ nói.

Dư Bảo Nguyên cũng không trả lời, từ một bên cầm điện thoại của mình qua, chỉnh đến mode selfie, nhanh chóng vẫy tay với Bạch Hướng Thịnh: "Mau lên, qua chụp một tấm!"

Dư Bảo Nguyên từ trước đến giờ không selfie, hôm nay đây là...... Bạch Hướng Thịnh kinh ngạc nói: "Cậu bị cái gì kích thích? Selfie lưu niệm?"

"Qua đây, qua đây anh biết ngay," Dư Bảo Nguyên kéo Bạch Hướng Thịnh đến bên cạnh mình, hai người đưa lưng về phía cửa sổ xe, dựa rất gần rất gần, "Anh nhìn màn hình, có phải có thể nhìn thấy tòa nhà bệnh viện các anh không? Anh nhìn góc trên bên trái màn hình, ai đứng sau cửa sổ đó?"

Bạch Hướng Thịnh nhìn màn hình điện thoại Dư Bảo Nguyên, tỉ mỉ phân biệt, đây không phỉa phó chủ nhiệm Hầu sao!

"Thằng cha này nhất định là biết tôi xuất viện, cũng đoán được tôi sẽ từ cửa sau đi ra, ở bên kia cửa sổ hầm hừ nhìn đó," Dư Bảo Nguyên cười vô cùng trương dương, "Bọn mình nhân lúc này lão đó chưa phát hiện, làm quả ảnh chụp chung với tên hói đầu hắn!"

"Cậu......" Bạch Hướng Thịnh nuốt xuống một ngụm, cười đến tàn bạo, "Cậu thật con mẹ nó hư hỏng khiến ông đây thích!"

Trong lòng Bạch Hướng Thịnh tràn đầy kích động, phó chủ nhiệm Hầu trước kia là cấp trên của y, y đã sớm chịu tức đủ.

Hiện tại, thích ai ai!

Y nhìn gương mặt tuấn tú của mình trong màn hình, làm bộ ói mửa mắt trợn trắng. Dư Bảo Nguyên cũng làm mặt quỷ, trên tay nhấn một cái, một tấm ảnh tự chụp chỉ có zoom lớn mới có thể nhìn thấy khuôn mặt phó chủ nhiệm Hầu!

"Thằng cha này tính kế hụt, hẳn là tức lắm đi!" Dư Bảo Nguyên cười khởi động xe.

"Nhưng mà cậu tước đoạt hi vọng thăng chức của người ta rồi đó," Bạch Hướng Thịnh ngồi trở lại vị trí, trêu chọc Cố Gia Duệ, "Trên đầu của hắn chỉ còn mấy sợi tóc, nói không chừng bây giờ tức dựng thẳng hết rồi!"

Dư Bảo Nguyên cực kỳ hiếm khi lộ ra nụ cười vô lại, cậu từ từ đạp chân ga.

Phó chủ nhiệm Hầu trên tầng, hiện tại hẳn là tức tới giậm chân, có lẽ còn sẽ nghĩ cách gọi điện thoại cho truyền thông, tiết lộ với bọn họ tin tức Dư Bảo Nguyên cậu ở cửa sau bệnh viện định xuất viện.

Cơ mà, vậy thì sao?

Tóc độ lái xe của Dư Bảo Nguyên chậm, đi về phía cổng. Một bên lái một tay, cậu một bên vươn tay khác ra ngoài cửa sổ, hướng về phía cửa sổ phó chủ nhiệm Hầu, hung hăng giơ ngón giữa.

Nhưng lúc này, xe của các bảo tiêu cũng lái tới, đều là màu điệu thấp.

Mấy chiếc xe này cực kỳ có kinh nghiệm phân tán ra, vây chiếc xe van nhỏ cũ rích của Dư Bảo Nguyên lại giống như bảo vệ, giống một đám tiểu đệ vây quanh đại ca.

Dư Bảo Nguyên giơ ngón giữa, hơi nghiêng mặt qua.

Theo ánh chiều dịu dàng chiếu vào gò má anh tuấn đẹp mắt của cậu, chiếu sáng tia sáng trong mắt cậu và nụ cười trương dương trên môi cậu.

Người xã hội, phô trương đương nhiên phải làm!

Đoàn xe vững vàng chạy nhanh ra khỏi bệnh viện, một đường đi đến căn nhà trọ Dư Bảo Nguyên thuê.

Bạch Hướng Thịnh ôm đứa nhỏ, cảm giác được trong lòng giống như có từng dòng nước ấm tuôn ra.

Dư Bảo Nguyên nhìn tình hình giao thông và ánh sáng rực rỡ phía trước, hồi lâu, cười nói: "Ai cũng đừng nghĩ đụng đến Duệ Duệ của em, ông đây rất hung, tới một người đánh một người, chờ xem đi."

Cố Gia Duệ trong ngực Bạch Hướng Thịnh vẫn ngủ vù vù ở trong xe hơi xóc nảy.

Tới rất nhiều năm sau, nhóc con mới có thể ý thức được, ba nhà nó, vĩnh viễn là Super Hero thuộc về nó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play