Dư Bảo Nguyên cúi đầu suy nghĩ một chút, thật sự không tệ.
Chỉ là, cậu bên này vẫn đang nghĩ, Mạnh Mãng Long lại rất không vui, kéo mặt xuống cướp con gái bảo bối của mình về, ở trong ngực dỗ dành: "Sao đã bắt đầu nói những chuyện này sớm như vậy," Gã oán hận nói, "Ông đây vẫn chưa cưng con gái đủ đâu, các người đã nghĩ chuyện lấy chồng rồi!"
Bạch Hướng Thịnh nhìn bộ dạng biệt nữu của Mạnh Mãng Long, không nhịn được, lập tức phá vỡ trầm ổn bên ngoài, xì một tiếng bật cười.
"Chọc anh chơi đó," Y cười nói, "Chúng ta cũng không phải mấy ông bố bà mẹ bảo thủ, cần dùng con cái để ràng buộc hai nhà."
"Đúng thế," Dư Bảo Nguyên cũng gật gật đầu, "Chuyện sau này, tôi định tôn trọng ý kiến con. Tôi không muốn đi quan tâm nhiều vậy."
Mạnh Mãng Long lúc này mới an tâm, cả người giống như mãnh hổ che chở con ôm tiểu công chúa nhà mình lắc lưu: "Diệm Diệm ngoan, ba sẽ không giao con cho người khác đâu."
Dư Bảo Nguyên nhìn cả gia đình Bạch Hướng Thịnh, trong lòng cũng ấm áp.
Đây mới là bộ dáng gia đình chứ.
Bạch Hướng Thịnh lần này đến vốn chính là làm kiểm tra theo thường lệ tình huống của Dư Bảo Nguyên, thấy cậu không có việc gì, cũng yên lòng đứng lên: "Vậy tôi đi trước, có chuyện tùy thời gọi tôi."
"OK." Dư Bảo Nguyên khẽ cười đáp lại.
Bạch Hướng Thịnh dẫn Mạnh Mãng Long đang lún sâu vào trêu chọc con gái đi ra khỏi phòng bệnh.
Sắp tới buổi chiều, mặc dù là mùa đông, nhưng ánh mặt trời buổi chiều lại rất ấm. Rèm cửa sổ phòng bệnh mở ra, mặt trời ấm áp mùa đông xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, sưởi ấm cả phòng toàn là cơn buồn ngủ ấm áp.
Dư Bảo Nguyên trong lúc nhất thời cảm thấy hơi mệt mỏi, liền nằm xuống, kéo chăn ngủ bù.
Tỉnh dậy, đã là hoàng hôn.
Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, hoàng hôn tứ hợp.
Dư Bảo Nguyên từ trên giường ngồi dậy, định vào phòng tắm trong phòng bệnh đơn này dùng nước lạnh xối mặt, tỉnh táo. Cậu đứng lên, bên tai lại nghe thấy từng đợt tiếng động không bình thường.
Trước đây, trong phòng bệnh đều rất an tĩnh, yên tới mức chỉ có thể nghe thấy tiếng vang quy luật của dụng cụ chữa bệnh cùng với tiếng tích tắc của đồng hồ treo trên vách tường.
Nhưng hôm nay, âm thanh hình như là từ bên ngoài truyền đến, tiếng người từng trận, rầm rầm không thôi.
Trong lòng Dư Bảo Nguyên có hơi kỳ quái, cậu đi tới bên cửa sổ, ngó mặt xuống nhìn một cái.
Một đóng người chen chúc dưới lầu, nữ có nam có, từng người cầm micro, vai vác camera, các loại thiết bị SLR, ồn ào loạn xị ngậu. Lúc này, an ninh dưới tầng đang dây dưa với mấy người này, hợp thành bức tường người như bình phong, giống như đang cực lực ngăn cản những người này tiến vào bệnh viện.
Không biết ai nhìn thoáng qua trên tầng, người đó hình như dùng ngón tay chỉ, nói cái gì đó.
Nhất thời, đám người ồn ào trong nháy mắt an tĩnh, Dư Bảo Nguyên chỉ cảm thấy trước mắt có ánh sáng trắng của đèn flash lóe qua, có người đang chụp hình!
Cậu nhanh chóng kéo rèm cửa sổ, tim đập thình thịch không ngừng.
Đám người kia là thế nào?
Là tới chụp cậu sao?
Hẳn không phải đi......
Dư Bảo Nguyên tâm thần không yên đi tới bên giường, từ bên cạnh gối lấy điện thoại của mình ra. Vừa mở ra, tin tức đầy màn hình, người quen biết không quen biết đều gửi tin nhắn đến, nhét đầy list, ngay cả tốc độ mở app điện thoại cũng rõ ràng chậm rất nhiều.
Cậu tùy ý ấn mở cái đầu tiên, là người bạn đã lâu không liên lạc gửi đến một tin: Bảo Nguyên, cậu ở đâu? Cậu nhanh lên Weibo xem xem, người mà trên hot search Weibo nói có phải cậu không?
Trong lòng Dư Bảo Nguyên cả kinh, cảm thấy cả người nhất thời lạnh lẽo.
Cậu có loại cảm giác xấu.
Cậu cực nhanh mở ra Weibo đã bị mình vứt bỏ lâu không dùng đến. Vừa vào trang tìm kiếm, đã nhìn thấy hiển thị bảng hot search Weibo.
Ánh mắt nhất thời kinh ngạc trợn tròn.
Top 1 hot search Weibo kinh bạo tin lạ nam giới sinh con!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT