Edit + Beta: Vịt

Cố Phong nghe thấy lời này, lập tức đứng vọt lên: "Không được!"

Tưởng Hạo nhíu mày: "Hả? Sao lại không được?"

Sắc mặt Cố Phong đen kịt rất không đẹp mắt: "Đây là con của Cố gia tôi, không thể tùy tiện nhận cha nuôi mẹ nuôi."

"Thật ra cũng không cần nghiêm túc vậy," Tưởng Hạo cười nói, "Bất quá là tên tuổi. Sau này, Tưởng gia chúng tôi sẽ bảo vệ thật tốt tiểu bảo bảo này."

Dư Bảo Nguyên từ trong tay Tưởng Hạo nhận lấy Cố Gia Duệ, ở trên khuôn mặt nhỏ non nớt của cục cưng hôn một cái: "Tưởng nhị, cám ơn ý tốt của anh. Nhưng mà tạm thời không cần, đợi đến lúc đứa nhỏ lớn hẵng nói cái này."

Sắc mặt Cố Phong dịu đi chút, lại ngồi xuống sofa.

Cố gia và Mạnh gia quan hệ tốt, không nghi ngờ chút nào trở thành hậu thuẫn vững chắc của Cố Gia Duệ. Cùng lúc đó, tin tức Cố Gia Duệ ra đời cũng không thể tránh được mấy đại gia tộc tin tức nhanh nhạy kia, các cấp cao của công ty lớn, trong số bọn họ, qua lại thân thiết với Cố gia và Mạnh gia, khoảng thời gian này cũng lục tục thông qua tặng quà hoặc đích thân đến thăm để ngầm biểu đạt tâm ý.

Có thể nói, Cố Gia Duệ bây giờ, mặc tã lót vào, chính là tiểu bá vương, có thể đi ngang ngược trên đường!

Dư Bảo Nguyên đối với loại tình huống này, vừa vui vừa lo. Vui chính là, làm cha ruột của con, có thể nhìn thấy con được nhiều người yêu thương cưng chiều bảo vệ như vậy, hẳn có thể lớn lên rất vui vẻ. Lo lắng chính là, Cố Gia Duệ lớn lên trong hoàn cảnh vạn người sủng ái thế này, có thể biến thành con nhà giàu không làm chính sự hay không.

Bất quá cái này nói sau, dù sao Cố Gia Duệ trước mắt, vẫn chỉ có thể nằm trên giường sơ sinh mút núm vú cao su.

Ngốc nghếch.

Tưởng Hạo bên kia cũng gật đầu theo: "Vậy cũng được. Đứa nhỏ này tôi cũng rất thích, chờ đến lúc nó biết bò, tôi phải tặng đại lễ cho nó!"

Cố Phong không nhìn được bộ dáng Tưởng Hạo mơ ước con trai hắn hoặc là mơ ước những thứ khác, hắn giống như sói đực bảo vệ con, răng nanh ẩn hiện.

Bạch Hướng Thịnh thấy thời gian không sai biệt lắm, gật gật đầu với Cố Phong: "Nên đút sữa rồi."

Cố Phong gật gật đầu, hừ một tiếng với Tưởng Hạo, ôm con trai đi theo Bạch Hướng Thịnh ra ngoài tìm bà vú đã mời.

Trong phòng bệnh nhất thời chỉ còn lại hai người Dư Bảo Nguyên và Tưởng Hạo.

Tưởng Hạo giúp Dư Bảo Nguyên sắp xếp lại bàn nhỏ bừa bộn ở bên cạnh, sau đó ngồi trên ghế, ánh mắt tha thiết: "Nghe thấy tin cậu suýt nữa xảy ra chuyện trên bàn mổ, thiếu chút nữa gấp chết tôi."

Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng cười một tiếng: "Bây giờ không phải đã không sao rồi sao? Không cần lo, anh Bảo của anh cứng lắm, cái gì cũng không thể đánh gục."

"Còn cậy mạnh," Tưởng Hạo trừng cậu một cái, quay đầu rót cốc nước nóng cho cậu, đưa tới trước mặt Dư Bảo Nguyên, "Ngày đó tôi đã muốn đến thăm cậu, nhưng ở đại hội tổng kết nửa năm của Tưởng thị, ba tôi ngồi bên cạnh tôi, tôi căn bản không có cơ hội. Vẫn may sau đó biết được tin cậu bình an ra ngoài phòng mổ, bằng không tôi có thể sẽ ở trong cuộc họp lao đi."

Dư Bảo Nguyên uống hớp nước nóng nhuận họng: "Khoảng thời gian này bận lắm nhỉ, thấy anh gầy đi rất nhiều."

"Vậy sao?" Tưởng Hạo cười nói, "Bận là có nguyên nhân, bất quá bây giờ cũng gần như làm xong rồi. Ba tôi thấy tôi biểu hiện tốt, còn thưởng thêm cho tôi nghỉ 1 tháng!"

"Một tháng," Dư Bảo Nguyên kinh thán, "Vậy là vui rồi, anh định đi đâu chơi?"

Tưởng Hạo bỗng nhiên kéo kéo cái ghế, ngồi cách Dư Bảo Nguyên gần hơn, "Cậu nói...... cậu khoảng nửa tháng sau ra viện, phải không?"

"Ừ," Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, "Chắc là vậy, sao thế?"

"Cùng đi du lịch đi," Mắt Tưởng Hạo giống như chứa sao, sáng long lanh, dường như đang mong đợi cái gì, "Vé máy bay ăn ở, tất cả chi phí du lịch, cậu nếu sẵn lòng thì tôi bao, cậu nếu không muốn thì cưa đôi. Địa điểm do cậu định, chúng ta đi xa chút, châu Âu châu Mỹ châu Úc...... đều được."

Dư Bảo Nguyên hơi có chút kinh ngạc: "Anh muốn đi du lịch với tôi?"

"Đúng vậy," Tưởng Hạo cười đến rực rỡ, rõ ràng là một người trưởng thành, nụ cười vẫn mang theo hơi thở dương quang của thiếu niên mười phần, "Muốn đi du lịch với cậu, muốn ngắm phong cảnh kỳ diệu nhất trên thế giới với cậu."

Dư Bảo Nguyên trầm mặc khó giải thích được.

Nói thật, Tưởng Hạo nói tới mức này, cậu không tiện cự tuyệt.

"Đi cùng tôi đi," Tưởng Hạo nhìn vẻ mặt Dư Bảo Nguyên, trong lòng chợt động, thốt ra: "Tôi dẫn cậu đi chơi, quên đi tất cả chuyện phiền lòng nơi này."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play