Anna nhìn tiểu bảo bảo đang ngủ say trong lồng ấp, trên mặt toàn là yêu thích.
Tiểu bảo bảo vẫn đang ngủ, trên thân thể nho nhỏ đeo các loại dụng cụ kiểm tra số liệu thân thể. Cánh mũi nhóc hơi đập, cho thấy nhóc vẫn đang hô hấp đều đều. Hai chân thịt nhỏ ngắn ngủn, khiến người ta cực kỳ muốn xoa bóp.
Anna lấy điện thoại ra, chụp vài tấm hình và quay vài đoạn video về tiểu bảo bảo, sau đó cách thủy tinh, nói với tiểu bảo bảo ở bên trong thủy tinh: "Tiểu đáng yêu, bái bai, chị lát nữa quay lại thăm em nha."
Dứt lời, cô khẽ mỉm cười, đứng dậy đi tới hành lang bệnh viện, một đường đi tới phòng bệnh riêng của Dư Bảo Nguyên.
Người trong phòng bệnh rất nhiều, đều đứng trước giường. Chỉ có Cố Phong ngồi bên người Dư Bảo Nguyên, để cho Dư Bảo Nguyên tựa vào vai hắn.
"A —"
Dư Bảo Nguyên thống khổ kêu một tiếng.
Đó là hộ sĩ đang đè bụng giúp cậu, hộ sĩ mang theo chút an ủi nói: "Dư tiên sinh, ngài chịu đựng chút. Hậu sản phải tiến hành đè bụng, mới dễ loại bỏ nước bẩn. Bởi vì ngài là nam, cho nên chuyên gia quyết định sau khi ép bụng, mỗi ngày thay ngài dùng ống tiêm hút nước bẩn. Quá trình này khá đau đớn, nhưng phải làm như vậy mới giảm bớt tai hoạ ngầm, ngài nhẫn nhịn chút."
Sắc mặt Dư Bảo Nguyên trắng bệch, đầy mặt mồ hôi nóng: "Tôi biết rồi, cô đè đi......"
Cố Phong đưa cánh tay tới trước mặt Dư Bảo Nguyên, trên mặt đều là vẻ đau lòng sâu sắc: "Đau thì cắn tay tôi, đừng cố nhịn."
Dư Bảo Nguyên vốn cũng không muốn cắn, nhưng hộ sĩ kia ra sức đè bụng, cảm giác đau đớn kịch liệt giống như dòng điện trong nháy mắt tràn ngập toàn thân. Cậu không nhịn được, há miệng trực tiếp giống như sói đói cắt mạnh cánh tay Cố Phong.
Cố Phong không động đậy, mặc kệ Dư Bảo Nguyên cắn.
Dư Bảo Nguyên cắn cánh tay Cố Phong, trong miệng vẫn tiết ra tiếng kêu đau đớn. Đến lúc hộ sĩ đè xong, Dư Bảo Nguyên mới chậm rãi buông lỏng miệng ra. Một khắc kia thả lỏng miệng, cậu ngửi thấy chút mùi máu tươi thoang thoảng.
Hộ sĩ nói với Cố Phong: "Tôi lát nữa xử lý cho ngài."
"Không cần, vết thương nhỏ," Cố Phong khoát tay, không để ý, đưa tay đỡ Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng nằm lại giường bệnh, "Nào, nằm yên."
Anna đúng lúc tiến lên, ngồi vào bên kia Dư Bảo Nguyên: "Vẫn ổn chứ?"
"Ừ," Hơi thở Dư Bảo Nguyên hư ảo gật gật đầu, "Vận khí tốt, nhặt lại một mạng."
Trên mặt Anna cũng lộ ra chút biểu cảm nghĩ mà sợ. Ngay sau đó cô lộ ra nụ cười: "Cậu đã nhìn con cậu chưa?"
Mắt Dư Bảo Nguyên chợt phát sáng: "Ở đâu?"
"Ở trong lồng ấp, bây giờ vẫn chưa thể ôm ra, nghe nói vẫn phải quan sát 1-2 ngày," Anna vừa nói, thấy ánh mắt vừa mới sáng lên của Dư Bảo Nguyên lại khó giải thích được tối sầm xuống, cô tiện đà cười nói, "Cơ mà chị đã chụp ảnh với video cho cậu rồi."
Dư Bảo Nguyên ngọ ngoạy bán ngồi dậy, nói: "Cho em xem nào."
Anna lấy điện thoại ra, lật ảnh video trong album ảnh ra, đưa cho Dư Bảo Nguyên.
Dư Bảo Nguyên cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng ấn play. Video cơ hồ không có tiếng động, không nghe thấy tạp âm gì. Nhưng có thể nhìn thấy tiểu bảo bảo bên trong, quấn tã, đang ngủ say. Cánh mũi nhóc khẽ động đậy, Dư Bảo Nguyên cẩn thận nhìn chằm chằm hồi lâu, rốt cục nhìn thấy đầu ngón tay tiểu bảo bảo nhẹ nhàng cử động.
"Ừ," Cố Phong nhân lúc Dư Bảo Nguyên chuyên tâm nhìn đứa nhỏ, nửa ôm Dư Bảo Nguyên, cũng đặt tầm mắt lên phía thân ảnh nho nhỏ, "Là cục cưng của chúng ta."
Dư Bảo Nguyên đang cầm điện thoại, xem xong ảnh và video, lại lật lại xem lại lần nữa, quả thực xem thế nào cũng không đủ. Mỗi một tấm cậu đều zoom lớn, từ trên xuống dưới quan sát cẩn thận.
Đây là tiểu bảo bảo liều mạng sinh ra, có thể không kích động mới lạ.
Dư Bảo Nguyên cầm điện thoại, bỗng nhiên quay đầu nhìn Cố Phong bên cạnh một cái, thầm nhếch người tránh cái ôm của Cố Phong: "Con lúc nào có thể vào hộ khẩu?"
Cố Phong nhìn hai tay mình bị hất ra, chỉ có thể trong lòng chua không có mùi vị: "Ngày mai là có thể đưa tài liệu đi, trong một tuần nhất định có thể làm xong."
Dư Bảo Nguyên ừ một tiếng, "Vậy họ và tên đều dùng cái trước đây đã thương lượng?"
"Phải," Cố Phong gật gật đầu, "Cố Gia Duệ."
Dư Bảo Nguyên chỉ quan tâm bản thân đứa nhỏ, đối với họ bản thân cũng không quan tâm lắm, dứt khoát cứ để họ Cố. Về phần tên, cậu lật từ điển, chỉ cảm thấy chữ ý nghĩa sâu xa khó viết lại khó hiểu, dứt khoát dùng cái phổ biến chút, dễ thuộc, dễ nuôi.
Cố Phong thật sự không có ý kiến đề xuất gì về tên họ của con, toàn quyền giao cho Dư Bảo Nguyên. Lúc Dư Bảo Nguyên hỏi hắn, hắn mới cau mày ấp úng: "Hay là...... Cố Nguyên Bảo?"
Dư Bảo Nguyên lúc ấy suýt nữa không bị lôi chết.
Dư Bảo Nguyên trả lại di động cho Anna, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn chằm chằm màn hình một lát. Anna vỗ vỗ tay cậu, cười mắng: "Nhìn bộ dạng lưu luyến của cậu, chị lát nữa gửi hết video ảnh vào điện thoại cậu. Đứa nhỏ nằm trong lồng ấp, số liệu theo dõi bình thường là có thể ôm ra, đừng vội nhé."
Dư Bảo Nguyên cười híp mắt, lại có chút tái nhợt mệt mỏi, lẩm bẩm một câu: "Duệ Duệ...... nhóc thối......"
Cố Phong từ từ nhích tới gần Dư Bảo Nguyên, ở bên tai cậu nói: "Vẫn chưa nói với em một câu, Bảo Nguyên, sinh nhật vui vẻ." Cả người Dư Bảo Nguyên lập tức ngây ra.
Không có nhắc nhở của Cố Phong, cậu hoàn toàn quên mất, hôm nay là sinh nhật của mình.
Vậy thì, nói cách khác, cậu và con mình, sẽ là cùng sinh nhật?
Duyên phận kỳ diệu cỡ nào!
Nhân lúc Dư Bảo Nguyên sững sờ, Cố Phong dùng ánh mắt, Tiểu Chu lập tức hiểu ý gật gật đầu, đẩy cửa ra, cùng mấy trợ lý đẩy tới một chiếc bánh ngọt 3 tầng khổng lồ.
Chiếc bánh ngọt này cực kỳ lớn, khắp 3 tầng quấn hoa bơ thiết kế tỉ mỉ. Trái cây socola phong phú đủ loại, mùi sữa bốn phía.
"Sinh nhật vui vẻ, Bảo Nguyên." Cố Phong lặp lại một câu.
Dư Bảo Nguyên ở dưới chăn âm thầm siết chặt nắm đấm.
Mắt cậu hơi chát. Cậu thật sự không nghĩ đến, còn sẽ có người nhớ tới sinh nhật cậu, còn sẽ có người chuẩn bị vì sinh nhật cậu.
Người này, lại còn là Cố Phong không có khả năng nhất!
Dư Bảo Nguyên quay đầu nhìn Cố Phong, nhàn nhạt nói: "Cám ơn anh."
Cố Phong lộ ra nụ cười, đúng lúc định nói chuyện, Dư Bảo Nguyên lại nói: "Bất quá sau này không cần chuẩn bị sinh nhật cho tôi đâu, không cần lãng phí thời gian trên người tôi, hôm nay vẫn là cám ơn anh."
Mặt Cố Phong trong nháy mắt tái đi, sau đó lại khôi phục bình tĩnh, giống như tuyên thệ trịnh trọng nhìn mắt Dư Bảo Nguyên: "Tôi biết tôi đang làm gì. Em không cần khuyên tôi, tôi sẽ dùng hành động để chứng minh."
Vừa nói, giống như sợ Dư Bảo Nguyên cự tuyệt, vội vàng chuyển đề tài, lấy ra đồng hồ đắt tiền mình đã chuẩn bị, đặt bên cổ tay Dư Bảo Nguyên so so: "Quả nhiên rất hợp."
Mọi người cũng đúng lúc tặng lời chúc ấm áp.
Anna cười nói: "Cậu vừa mới sinh, bác sĩ nói thức ăn như bánh ngọt tạm thời không thể ăn. Đã vậy, chị liền đánh cược vóc người hoàn mỹ này gánh vác thay cậu, thế nào?"
Dư Bảo Nguyên cười mắng một câu: "Rõ ràng là chị thèm."
Anna nhận lấy một đĩa bánh ngọt, tự tin lại mị hoặc vén tóc xoăn màu nâu: "Nói chị thèm cũng được, bất quá vóc người chị hoàn mỹ, không chấp nhận phản bác." Dứt lời, cho một cái nháy mắt xinh đẹp, cúi đầu ăn.
Mọi người nhận lấy bánh ngọt, lại đưa quà lên cho Dư Bảo Nguyên. Dư Bảo Nguyên cám ơn từng người. Vừa sinh không lâu, thân thể cậu cực kỳ suy yếu mệt mỏi, cũng không nhịn được quá lâu, trực tiếp nói xin lỗi, kéo kéo chăn, một giấc mộng đẹp đang chờ cậu.
Lúc cậu sắp ngủ, bên tai dường như có âm thanh ấm áp vang lên: "Anh yêu em, Bảo Nguyên. Sau này hai cha con em đều là bảo bối của anh, anh sẽ chăm sóc hai người thật tốt, anh yêu em."
Tim Dư Bảo Nguyên khẽ run, sau đó chỉ coi đây là ảo giác, khóe miệng câu lên, từ từ lâm vào giấc ngủ nặng nề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT