Bạch Hướng Thịnh vốn tưởng Mạnh Mãng Long còn phải một khoảng thời gian mới có thể tỉnh, không nghĩ tới, bất quá thời gian chuyển đến phòng bệnh thường mấy ngày, Mạnh Mãng Long liền tại thời khắc đêm hôm khuya khoắt, mở hai mắt ra.
Gã nhìn thấy đầu tiên, chính là Bạch Hướng Thịnh gục ở bên giường.
Mạnh Mãng Long nuốt xuống ngụm nước miếng, cổ họng khô tới phát đau. Gã đau lòng mà nhìn gò má Bạch Hướng Thịnh bởi vì ngủ úp sấp lộ ra, không nhịn được vươn tay, ở trên đầu nhẹ nhàng sờ một cái.
Ai biết cảm giác của Bạch Hướng Thịnh nhạy, bị đụng một cái như vậy liền tỉnh. Vừa mở mắt, nhìn thấy ông xã nhà mình đỏ mắt nhìn mình, nhất thời mũi chua xót.
Ba năm trước gặp gã, đầu tiên là xem thường nhau, sau đó lại như kỳ tích mà yêu nhau.
Rồi đến sau này, bởi vì cản trở của Mạnh gia, chuyện hôn ước của Mạnh Mãng Long, bọn họ cãi nhau to, chiến tranh lạnh một khoảng thời gian rất dài. Cuối cùng, tất cả phong ba dùng trận tai nạn xe kia làm điểm cuối.
Mà bây giờ, Mạnh Mãng Long rốt cục đã tỉnh lại.
Ngoài cửa sổ rõ ràng vẫn còn bóng đêm thâm trầm, nhưng trong lòng Bạch Hướng Thịnh có một loại cảm giác thấu triệt trời quang mây tạnh.
Mạnh Mãng Long kéo cổ họng khàn khàn, trầm thấp nói một câu: "Bảo bối Thịnh Thịnh, vất vả cho em rồi."
Bạch Hướng Thịnh trước giờ lạnh nhạt, nhưng bây giờ, vậy mà suýt chút nữa rơi nước mắt. Y tàn bạo nghiến răng, nhìn chằm chằm Mạnh Mãng Long, trực tiếp nhào tới chính là một nụ hôn nóng bỏng.
Nụ hôn xen lẫn thở dốc và nước mắt.
Mạnh Mãng Long cắn tai Bạch Hướng Thịnh: "Bảo bối Thịnh Thịnh, chuyện Mạnh Xuyên đã qua, Mạnh gia anh ngồi vững rồi, sau này em chính là vợ danh chính ngôn thuận của ông xã, ông xã vĩnh viễn không để em chịu khổ, được không?"
"Anh nếu dám làm trái lời hứa," Bạch Hướng Thịnh nghiêng mặt qua, cảm thụ thở dốc hừng hực của Mạnh Mãng Long, "Em liền tử hình anh ngay tại chỗ."
"Ông xã đáp ứng em," Mạnh Mãng Long cười một tiếng, "Em cũng phải đáp ứng ông xã, không thể quên lời hứa của em, 1000 lần......"
Hốc mắt Bạch Hướng Thịnh chảy nước mắt ào ào, một bên lớn tiếng cười trương dương, một bên ấn chuông gọi hộ sĩ.
Lần này nói gì cũng không tách ra nữa.
Bạch Hướng Thịnh gắt gao ôm lấy Mạnh Mãng Long, làm sao cũng không buông tay. Bọn họ không có nhìn thấy chính là, lúc bọn họ ôm nhau, đêm tối ngoài cửa sổ đã hừng sáng, chùm ánh sáng đầu tiên của ngày mới rốt cuộc xuyên thủng tầng mây.
Một khắc kia xuyên thủng, trên nhân gian, ánh sáng vạn trượng.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Ngày 15 năm nay là 30 Tết, hơi thở năm mới đã đến giữa im hơi lặng tiếng.
Bởi vì nguyên nhân tết âm lịch, lượng người trên đường cũng ít đi không ít, một mảnh vắng vẻ. Cửa hàng cũng đã đóng cửa, không buôn bán nữa. Trung tâm thương mại vẫn kiên trì đến giao thừa, tầng tiêu thụ rau, chỉ còn lưa thưa mấy người đang mua đồ.
Lúc Dư Bảo Nguyên và Lộ Dương đẩy xe đi vào, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không thấy bóng dáng.
Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất đi dạo được từ từ.
Dư Bảo Nguyên vừa đi, vừa nói với Lộ Dương: "Mạnh tổng mấy hôm trước tỉnh, bác sĩ Bạch rất vui, gọi cho tớ mấy cuộc điện thoại."
"Hâm mộ thật," Lộ Dương đưa một trái dưa chuột tới trước mặt, mắt lộ vẻ kinh diễm, vừa thẳng vừa thô vừa cứng, thứ tốt! Hắn nói tiếp, "Bọn họ coi như là trải qua khổ nạn đi? Cuộc sống này nên tạ ơn thần tiên."
"Hôm trước bác sĩ Bạch và Mạnh Mãng Long trực tiếp giết về bổn gia Mạnh gia," Dư Bảo Nguyên tùy ý chọn mấy cái bánh bao, "Khí tràng bác sĩ Bạch mở ra toàn bộ, cộng thêm bên cạnh còn có sự bảo vệ của ông xã gia chủ đương nhiệm Mạnh gia, dọa mấy người Mạnh gia kia quả rắm cũng không dám đánh, trực tiếp xác định địa vị đệ nhất phu nhân Mạnh gia của mình."
"Bác sĩ Bạch nói xong, Mạnh Mãng Long lại dụng tâm dọa mấy câu, Mạnh gia coi như là bình tĩnh lại," Dư Bảo Nguyên cười nói, "Về vấn đề con cái, bọn họ còn tại chỗ tuyên bố đã xác nhận đứa nhỏ muốn nhận nuôi, coi như là hợp thành gia đình 3 người. Giờ bọn mình có thức ăn cho chó ngon rồi."
Lộ Dương không khỏi hâm mộ xí một tiếng, quay đầu nhìn lại, bên cạnh quầy rau phía trước có một mãnh hán vóc người cường tráng nhưng quần áo diễm lệ đứng đó.
Hắn nhìn kỹ, không phải Hùng Vũ Đan thì là ai!
Dư Bảo Nguyên hiển nhiên cũng phát hiện, tiến tới Lộ Dương bên tai: "Đây hình như là chị Thiên Hương mà cậu nói."
Lộ Dương ghét bỏ dẩu miệng, bên kia Hùng Vũ Đan cũng xoay người qua, đeo kính râm màu xanh sẫm, giống con ruồi đứng đằng đó.
"Đây không phải con gà lẳng lơ sao," Hùng Vũ Đan sải hai chân thịt mỡ tung hoành đi tới, "Không đi quấy rầy Lục tổng nữa? Rốt cuộc tự mình biết mình rồi?"
Thân thể Lộ Dương run lên, trong nháy mắt tiến vào trạng thái chiến đấu: "Con heo lẳng lơ chết tiệt ít liên thiên cho tao. Mày cho rằng Lục tổng có thể vừa ý mày? Đừng làm ồn nữa, mày nhanh đi tìm người tát tỉnh mày đi!"
Sắc mặt Hùng Vũ Đan trầm xuống: "Mày tìm đánh phải không?"
"Hôm nay mày không có con sen, đến đi, ông đây xé xác mày không thể sinh hoạt tình dục!"
"Điên thật, bố mày sẽ có một ngày cạy lỗ đít mày thành chậu máu, mày chờ đó cho tao!" Vừa nói, vừa mạnh mẽ vừa ẻo lả thở phì phì lườm đôi mắt trâu, đạp trên đôi giày da lẳng lơ màu đỏ nghênh ngang rời đi.
Lộ Dương ở phía sau hắn giơ ngón giữa, khinh thường cùng Dư Bảo Nguyên đến trước quầy tính tiền.
"Hùng Vũ Đan rất thú vị," Dư Bảo Nguyên đẩy xe mua đồ nói, "Chỉ là nhìn ẻo chút."
"Đâu chỉ là ẻo chút, quả thực là Thiên Hậu lòe loẹt," Lộ Dương bĩu môi, "Đàn ông nửa đêm xem《Tình yêu nông thôn》khóc rống nghẹn ngào cậu từng gặp chưa? Đàn ông vểnh hoa lan chỉ lái máy bay (*) cho mình cậu từng gặp chưa? Tớ từng gặp, chính là tên Hùng Mẫu Đan này."
((*) lái máy bay: thủ dâm; mẫu đan chính là mẫu đơn)
Dư Bảo Nguyên cái hiểu cái không gật đầu: "Thú vị thật."
Hai người vừa đi vừa nói, tính tiền xong, do Lộ Dương lái xe về nhà trọ.
Trước đây đều là Dư Bảo Nguyên một mình ăn Tết, vì vậy hàng năm trải qua cô đơn không có chút thú vị nào. Nhưng năm nay Lộ Dương cũng tới, tình hình không giống. Miệng của con gà lẳng lơ Lộ Dương gặm rỉa rất lợi hại, trên là minh tinh bát quái mấy sự kiện xã hội hot, dưới đến Teddy của nhà thím Lý cách vách hôm qua tóm được mèo hoang ở ban công làm mấy lần, tất cả đều tung sạch. Trước kia Tết cô đơn, năm nay bởi vì sự tồn tại của Lộ Dương, trong phòng giống như lắp cái loa vậy, náo nhiệt cực kỳ. Bất quá như vậy cũng tốt, Dư Bảo Nguyên vừa xào món ăn, vừa trong lòng ấm áp nghĩ, có người bên cạnh, luôn cảm thấy trong lòng an bình rất nhiều.
Cậu đựng con tôm lớn chao dầu vào trong đĩa, sau đó đeo tạp dề, phồng bụng, bưng tôm chao dầu đến bàn ăn. Lộ Dương đang cảm thán mùi thơm của tôm xông vào mũi, tiếng gõ cửa vang lên.
Dư Bảo Nguyên vẫn quấn tạp dề: "Tớ đi mở cửa."
Dứt lời, đi tới trước cửa, mở cửa vừa nhìn.
Tưởng Hạo.
Tóc Tưởng Hạo hình như dài hơn chút, trên trán có tóc mái ngắn ngủn lộn xộn, càng lộ vẻ tinh thần phấn chấn, anh khí phi phàm. Anh mang theo nụ cười rực rỡ, cười ra hàm răng trắng nõn: "Bảo Nguyên."
"Anh đến rồi à," Dư Bảo Nguyên chợt nhớ tới mấy ngày trước Tưởng Hạo nói muốn tới cùng cậu đón Tết, "Bên ngoài lạnh, mau vào đi."
Tưởng Hạo đáp một tiếng, đi gần vào trong nhà đóng cửa lại. Ở huyền quan thay dép, liền vào phòng khách.
Mấy món trên bàn ăn đã nấu xong tỏa ra mùi thơm nồng đậm, tràn vào xoang mũi Tưởng Hạo. Dư Bảo Nguyên đi ở phía trước, khẽ xoay người nói: "Anh trước ngồi một lát, đợi lát nữa là có thể ăn. Muốn uống trước chút gì không?"
Tưởng Hạo khẽ mỉm cười, trong giọng nói thậm chí có chút cảm giác làm nũng: "Tôi muốn uống cafe, em nấu cho tôi uống, được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT