*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tokiya - Beta: Min

Chương 4: Ngày thứ tư

Lời đồn so với virus còn truyền đi nhanh hơn.

Nhưng cũng có ý kiến kiên quyết bênh vực Trần Khác Thanh nói Trần tổng không phải loại người này, dù sao thì ngày thường Trần Khác Thanh quả thực là một người rất biết giữ mình trong sạch, là Liễu Hạ Huệ có tiếng tọa hoài bất loạn (*).

(*) Tọa hoài bất loạn "坐怀不乱": Ngồi mà trong lòng không loạn, ý chỉ người đoan chính, ở cạnh người mình thích mà không nảy sinh ý định xấu xa.

Từ lúc Hà Lạp Dương quen biết Trần Khác Thanh đến nay, về phương diện tình cảm Trần Khác Thanh sạch sẽ như sông băng Bắc Cực.

Phải biết rằng, người đàn ông có thể khiến cậu thần hồn điên đảo liệu sẽ thiếu người theo đuổi sao?

Bắt đầu từ trung học, Hà Lạp Dương đã tận mắt chứng kiến đám nữ sinh hết lớp này đến lớp khác theo đuổi Trần Khác Thanh, mỗi ngày trên mặt bàn đều sẽ có một bức thư tình hoặc điểm tâm, còn có nữ sinh kết bè kết đội tới vây xem đại soái ca.

Hồi sơ trung, vô số lần cậu trông thấy Trần Khác Thanh một cái liếc mắt cũng không nhìn đã đem thư vứt vào thùng rác, có thể gọi là lãnh khốc vô tình, đối xử với con gái người ta còn như thế, cậu là con trai, gay chết tiệt, nào có dám thổ lộ? Cậu cho rằng đợi lên cao trung tách ra, dần rồi tự nhiên sẽ quên được hắn, kết quả lên cao trung hai người không chỉ cùng trường, lại còn học cùng lớp ngủ cùng phòng, trở thành bạn của Trần Khác Thanh, cậu chậm rãi tiếp cận hắn, học kỳ này, cậu càng được chiêm ngưỡng Trần Khác Thanh từ chối các loại theo đuổi ở khoảng cách gần, có lần bọn họ đang trên đường đi học về, một nữ sinh kéo Trần Khác Thanh lại lắp ba lắp bắp tỏ tình, Trần Khác Thanh chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó bước vòng qua bỏ đi.

Hà Lạp Dương đứng bên cạnh, có cảm giác bản thân mình cũng như chính nữ sinh bị từ chối kia, máu cũng dần lạnh băng, Trần Khác Thanh quay đầu lại, nói: "Cậu đứng ngốc đó làm cái gì?"

Có nữ sinh đi đường vòng cứu quốc, trước tiên tiếp cận Hà Lạp Dương, từ chỗ cậu nghe ngóng chuyện của Trần Khác Thanh thậm chí còn thông qua cậu mà mời Trần Khác Thanh, cậu rõ ràng tim như dao cắt, mà vẫn phải vờ như không có chuyện gì.

Hà Lạp Dương còn nhớ hồi cao trung thường bị mọi người trêu chọc là tiểu tùy tùng của Trần Khác Thanh, mặc dù hai người luôn như hình với bóng, thế nhưng cậu không cao to như Trần Khác Thanh, mặt mũi không dễ nhìn như Trần Khác Thanh, thành tích học tập cũng không tốt bằng hắn, hai người đứng cạnh nhau, liếc mắt một cái, liền trông giống như cái bóng nhỏ bên cạnh Trần Khác Thanh.

Thẳng đến khi tốt nghiệp cao trung, Trần Khác Thanh vẫn là một truyền thuyết cao ngạo.

Ngày đó bọn họ còn thảo luận rốt cuộc người như thế nào mới có thể hái xuống bông hoa khắc băng cao lãnh này, Hà Lạp Dương khi đó còn nghĩ, dù sao là ai chứ cũng chẳng phải là mình.

Cậu cũng không ngờ mình có thể cầu hôn thành công.

Sau đó chuyện hai người kết hôn truyền lại tới tai đám bạn cũ, hoàn toàn chính là sấm sét giữa bình nguyên! Trần Khác Thanh vậy mà là gay! Không những là gay, lại còn cùng gay với Hà Lạp Dương! Rất nhiều bạn học cũ đến chắp tay (*) thở dài, khinh bỉ bông cải trắng Trần Khác Thanh bị cái đầu heo là cậu phỗng đi mẫt, cậu còn vì thế mà đắc ý không thôi.

(*) Là hành động một tay bắt lấy tay còn lại biểu đạt những hoạt động tâm ý như suy nghĩ, tức giận...

Tiện đây nhắc tới, kì thực có một thời gian Hà Lạp Dương hoài nghi Trần Khác Thanh nếu không phải lãnh đạm thì chính là bị liệt dương.

Nhưng dù là vậy thật, Hà Lạp Dương cũng vẫn thích hắn.

Bọn họ chia tay trong hòa bình, cậu không hi vọng Trần Khác Thanh bị người khác nói thành người có cuộc sống riêng tư không biết tiết chế.

Vì thế Hà Lạp Dương nói thẳng rằng đứa trẻ ấy là con người họ hàng gần của Trần Khác Thanh tới ở nhờ, lời này chẳng có mấy người tin, đều đã ly hôn rồi, con cái nhà họ hàng gần của Trần Khác Thanh tới ở nhà cậu làm gì? Về chuyện bọn họ tin hay không, Hà Lạp Dương cũng hết cách, sự đời mà.

Hôm nay là ngày đến sở nghiên cứu lấy báo cáo, Hà Lạp Thanh buổi chiều trở về, mang theo Trần Khác Thanh, cùng nhau tiến thẳng tới sở nghiên cứu, nói: "Anh thực sự phải cảm ơn tôi đấy, tôi đặc biệt nhờ quan hệ nên mới lấy được đơn xét nghiệm sớm, bằng không nhất định phải chờ mười ngày nửa tháng."

Trần Khác Thanh nho nhỏ ngồi trên ghế trẻ em, nghiễm nhiên ngồi như một núi băng nhỏ: "Cảm ơn em."

Sau khi Hà Lạp Dương dò hỏi ở bàn tiếp tân, ở trước bàn tiếp tân gọi một cuộc điện thoại. Rất nhanh liền có một người đàn ông mặc áo blouse trắng đi đến, người này cũng rất anh tuấn, dáng người cao ráo, đôi chân dài bắt mắt, mái tóc màu đay hơi xoăn, ngũ quan sâu sắc, có một đôi mắt hơi rũ xuống, đồng tử màu sáp mật, trông ôn nhu chất phác, giống như một con Golden vậy (1). Vừa trông thấy Hà Lạp Dương, trên mặt liền kéo lên nụ cười, nhiệt tình mà bước qua, còn may chưa cho Hà Lạp Dương một cái ôm: "Lạp Dương."

"Neil." Hà Lạp Dương ôn văn hữu lễ cười đáp lại, hàn huyên với anh vài câu.

Neil là con lai, bọn họ quen biết nhau trong quán bar -- sau khi nói chuyện ly hôn với Trần Khác Thanh, cậu muốn vượt qua khốn cảnh, cách tốt nhất để kết thúc một mối tình chính là tìm một tình yêu khác. Cậu cũng thử tìm, đáng tiếc không có kết quả, có điều không ngờ người bạn tùy tiện kết giao sau lại có thể nhờ cậy, thực không ngờ sẽ có ngày phải nhờ cậy.

Neil đích thân đưa Hà Lạp Thanh tới phòng làm việc, vừa đi vừa trò chuyện với cậu: "Là con trai cậu sao? Lớn lên thực đáng yêu, chỉ là không giống cậu lắm."

Chồng bị coi thành con trai, đây cũng là trường hợp đầu tiên nhỉ.

Hà Lạp Dương cười sâu xa: "Không phải."

Neil lôi tập giấy ra, đưa cho cậu: "Tôi đã kiểm tra rồi, chính là rượu vang đỏ bình thường, không có thành phần đặc biệt gì cả, cậu có thể xem số liệu cụ thể."

Hà Lạp Dương hỏi: "Có dùng chuột bạch thử nghiệm chưa? Không có gì dị thường à."

Neil gật đầu: "Có."

Hà Lạp Dương nín thở khẩn trương hỏi: "Thế nào?"

Neil nói: "Say rồi."

Hà Lạp Dương: "..."

Neil rất kiên nhẫn cẩn thận kể lại cho cậu một lượt, cậu nghe xong vẫn mông lung mờ mịt không hiểu, nhưng tổng kết lại một câu -- không sao hết. Hoàn toàn giống với loại rượu bán trên thị trường, không thêm gì hết.

Thực sự không có vấn đề gì cả.

Nhưng không có vấn đề gì mới là có vấn đề đó!

Hà Lạp Dương cảm thấy tuyệt vọng.

Tất cả đều trở lại điểm xuất phát.

Neil quan tâm nói: "Xin lỗi, không giúp được gì cho cậu..."

Hà Lạp Dương vội nói: "À, không sao, cảm ơn anh đã giúp đỡ, chuyện đã đáp ứng lúc trước tôi sẽ không quên đâu, chủ nhật tuần này nhé."

Hà Lạp Dương đưa Trần Khác Thanh đi, hôm nay cũng không thể ly hôn, cậu rất buồn bực.

Cậu chỉnh đốn lại cảm xúc hồi lâu: "Trần Khác Thanh..."

Vừa định hỏi sắp tới hắn định làm thế nào, Trần Khác Thanh đã mở miệng, "Người tên Neil đó là người theo đuổi em à? Em đã đáp ứng với hắn điều gì thì hắn mới giúp em chen ngang kiểm tra trước?"

Hà Lạp Dương sửng sốt, "Hả?"

Trần Khác Thanh ném cho cậu một ánh nhìn phức tạp, hình như còn có chút tức giận.

Trái tim Hà Lạp Dương bị đâm một cái, cậu cau mày: "Anh có ý gì?"

Trần Khác Thanh mím môi: "Chẳng có ý gì cả."

Hà Lạp Dương: "Phải, anh ấy hẹn tôi, tôi đã đáp ứng sẽ đi xem phim cùng anh ấy. Anh muốn thế nào? Mặc dù chúng ta vẫn chưa chính thức ly hôn, nhưng cũng đã nói tới chuyện ly hôn, hơn nữa cũng đã ở riêng từ rất lâu, về đạo đức tôi không cảm thấy chút vấn đề nào hết. Lẽ nào tôi không thể đi tìm tình yêu mới."

Trần Khác Thanh trầm mặc: "Xin lỗi, anh xin lỗi... anh không phải là đang chỉ trích em ngoại tình."

Qua hồi lâu Hà Lạp Dương mới bình tĩnh lại một chút, ừ một tiếng.

Cậu cũng không biết vì sao bản thân lại đột nhiên tức giận, bình thường cậu cũng không phải người cảm xúc lên xuống kịch liệt như vậy. Có lẽ bởi vì sau khi kết quả phân tích vừa có, tình huống hỗn loạn này không chút đầu mối, hoặc bởi vì... Trần Khác Thanh là người duy nhất đời này cậu dùng toàn bộ sức lực để yêu, cậu thật sự không muốn một mảnh chân tình này của mình bị hoài nghi.

Nhưng nếu không phải nghi ngờ cậu ngoại tình, tại sao lại nói như vậy?

Trong đầu cậu nảy ra một suy nghĩ kỳ quặc: Không phải đang ghen đấy chứ?

Vừa nghĩ vậy, đã nghe thấy Trần Khác Thanh nói: "Hà Lạp Dương, em là người tốt, có người thích cũng chẳng có gì lạ... đợi sau khi chúng ta ly hôn thành công, chúc em tìm được người có thể khiến em hạnh phúc."

Hà Lạp Dương buồn bực nói: "Anh như thế này, chúng ta cũng không có cách nào ly hôn được."

Trần Khác Thanh đáp: "Sẽ có cách thôi, yên tâm đi, anh sẽ không làm trễ nải em. Nếu em muốn tìm bạn trai mới cũng không sao, ý anh là, khi ở riêng nếu có phát triển một mối quan hệ khác cũng không tính là ngoại tình. Chỉ là anh cảm thấy tên Neil đó không tốt đẹp lắm."

Tựa một xô nước lạnh tưới lên đầu.

Hà Lạp Dương nghĩ thầm: Mình biết mà, Trần Khác Thanh nào có thích mình.

Tiểu Vũ lại tới thúc giục hỏi anh Tiểu Minh chuyện đi học.

Không còn cách nào khác, cậu và Trần Khác Thanh nghiêm túc thảo luận lại lần nữa.

Hà Lạp Thanh hỏi: "Chuẩn bị đối sách? Dù sao cũng không thể cắm rễ ở nhà cả ngày."

Trần Khác Thanh nói: "Anh vốn cũng chẳng tính vậy, nhưng em không cảm thấy Tiểu Vũ làm vậy có chút kỳ quái sao? Giống như nó rất muốn có người cùng đi học với mình."

Hà Lạp Dương nghe không hiểu: "Cái gì?"

Trần Khác Thanh: "Chính là, anh đi học, để anh học cùng lớp với Tiểu Vũ đi, anh sẽ chăm sóc nó. Em có còn nhớ trước kia hồi đi nhà trẻ, có một tên nhóc mập mạp bắt nạt nó, mà nó cứ im im không dám nói ra."

Hà Lạp Dương run lên: "Không phải chứ..."

Trần Khác Thanh: "Không sao, cũng không chắc chắn, nói không chừng là anh nghĩ nhiều."

Hà Lạp Dương bị lời hắn nói làm cho run sợ, trong lòng cảm thấy áy náy: Mình quả thực là một người cha cẩu thả.

Cậu chuẩn bị tuần sau sẽ đi làm giấy tờ và đơn nhập học các loại cho Trần Khác Thanh, vừa lúc học kì mới bắt đầu.

Tối hôm nay, Hà Lạp Dương lại mơ một giấc mơ.

Ước chừng là mỗi ngày đều nhìn thấy một Trần Khác Thanh bản thu nhỏ, ngay cả mơ cũng mơ tới hắn lúc tám tuổi. Nhưng Trần Khác Thanh ở trong mộng không có lạnh băng như hiện giờ, ngược lại là bộ dạng rất để ý cậu, lúc thì cười đùa với cậu, lúc lại lôi kéo cậu không ngừng chạy, giống như đang mang cậu chạy trốn khỏi thứ gì.

Lát sau lại ôm cậu, bật khóc lặp đi lặp lại câu xin lỗi.

Xin lỗi?

Hắn đâu có lỗi gì với mình?

Hà Lạp Dương nghĩ.

Sau khi tỉnh lại trong lòng cảm thấy mất mát.

Tựa như bản thân đã quên mất điều gì.

Đúng rồi, Trần Khác Thanh đến giờ vẫn chưa nói chuyện khiến hắn cảm thấy tiếc nuối vào năm tám tuổi.

Trần Khác Thanh không nói, cũng không thể cấm cậu hỏi nhỉ?

Ừm... Hà Lạp Dương nghĩ, vậy năm cậu tám tuổi thì sao?

Cậu nhớ không ra, chỉ có một đoạn kí ức rất mơ hồ, ba cậu chết vào năm đó. Bà nội nói với cậu, ba cậu là một anh hùng, là một người vĩ đại, vì cứu người mà chết. Cậu nhớ ba thường hay cõng cậu trên vai, đưa cậu đi công viên trò chơi đi vườn bách thú đi thủy cung chơi, ba có khuôn mặt chữ điền, khi cười lên lộ ra cả hàm răng trắng, vừa hăng hái lại xán lạn.

Cậu vẫn luôn muốn trở thành người như ba.

Ngày mai là chủ nhật.

Hôm nay không phải đi làm.

Hà Lạp Dương giao hai đứa nhỏ cho thư kí, đi hẹn hò với Neil vì sự giúp đỡ bữa nọ.

Cậu chọn hai chiếc cà-vạt, hỏi Trần Khác Thanh đang mặc áo ngủ gà con màu vàng: "Anh cảm thấy tôi đeo chiếc nào thì đẹp trai?"

Trần Khác Thanh bình tĩnh hỏi: "Em mặc tây trang đi hẹn hò?"

Hà Lạp Dương nói: "Như vậy có vẻ trang trọng."

Trước khi đi, Hà Lạp Dương còn ở trước mặt thư kí, xoa xoa đầu Tiểu Vũ, dặn dò: "Tiểu Vũ, phải ngoan ngoãn nghe lời chị ấy, biết không?"

Sau đó lại vươn tay xoa đầu Trần Khác Thanh, nói: "Em cũng phải nghe lời chị ấy nghe chưa."

Trần Khác Thanh trầm giọng: "Biết rồi."

Hết chương 4.

(1) Giống chó Golden

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play