Từ nhỏ tính tình Trần Khác Thanh đã rất khó ở, ba mẹ không bên cạnh, ông bà nội cách xa cả một thế hệ lại thấy nó đáng thương cho nên vô cùng cưng chiều, nuôi nó thành tiểu thiếu gia bướng bỉnh khó chiều. Trần Khác Thanh vừa đẹp trai lại thông minh, các thầy cô cũng hết cách, nó ở trên lớp chưa từng chịu học hành tử tế, đi thi vẫn cứ hốt điểm tối đa ngon ơ, tuy rằng bài kiểm tra của lớp 1 lớp 2 vốn dĩ cũng đã đơn giản. Nó ở trên lớp không chịu nghe giảng, chỉ thích lôi kéo bạn nhỏ Dương Dương cùng bàn nói chuyện.
Lâm Hướng Dương là đứa bạn mà nó thích nhất, nó lần đầu tiên gặp Dương Dương đã thấy rất thích, cảm thấy Dương Dương chính là bạn nhỏ đáng yêu nhất lớp. Lúc chọn chỗ thì dở trò, nhất quyết phải ngồi cạnh Dương Dương cho bằng được, mặc kệ rằng mình cao hơn cậu rất nhiều.
Dương Dương lúc nào cũng mang bộ dạng không vui cho lắm, khi đó Trần Khác Thanh không biết là vì sao, nó chỉ biết đem những gì mình thích nhất cho Dương Dương hết, nhưng cậu trông vẫn không vui.
"Vì sao cậu lại không vui?" Trần Khác Thanh kéo tay cậu hỏi.
Dương Dương lắc đầu, cười cười với nó: "Đâu có đâu."
Trần Khác Thanh cảm thấy Hà Lạp Dương không giống với những đứa trẻ khác, cậu không ấu trĩ.
Cho tới một ngày kia, nó tới nhà Dương Dương.
Một ngày trước đó hai đứa cãi nhau, lúc tan học, ba Dương Dương tới đón cậu về nhà, Trần Khác Thanh không nỡ xa cậu, còn kéo cậu tới sân thể dục chơi, chơi đến quên mất cả thời gian.
"Dương Dương? Sao con lại ở đây, ba tìm con lâu lắm rồi." Nghe có người gọi cậu, Lâm Hướng Dương mới sực tỉnh, Trần Khác Thanh cảm thấy Dương Dương hơi lạ, nhưng cụ thể lạ thế nào thì lại nói không ra.
Ba Dương Dương tìm được hai đứa, tỏ ra rất thân thiết xoa xoa mặt nó: "Dương Dương, đây là cậu bạn mà lần trước con xin đi tham gia tiệc sinh nhật đó hả? Đúng là một cậu nhóc xinh trai, bạn ấy đã mời con rồi, con cũng mời lại bạn đi, nếu không rất là bất lịch sự. Mai là thứ bảy, mời bạn đến nhà mình chơi đi?"
Trần Khác Thanh rất vui sướng, nó vội vàng đáp: "Vâng ạ! Con cảm ơn chú, con về xin phép ông bà nội một tiếng."
Lời chưa nói hết, bất chợt nó bị Dương Dương hung hăng đẩy một cái ngã ra, cậu còn nói: "Không muốn! Con không muốn cậu ấy tới nhà chúng ta chơi!"
Trần Khác Thanh không ngờ mình tốt với cậu như vậy, Dương Dương lại phản bội nó, còn nói ra lời quá đáng như thế, nó giận dữ nói: "Cậu đúng là không biết lòng người tốt, tớ cũng không thèm chơi với cậu nữa!"
Nói xong, Trần Khác Thanh liền chạy đi, vừa chạy được không xa đã thấy hối hận, Dương Dương là nghiêm túc sao? Vì sao chứ? Nó cũng đâu bắt nạt cậu ấy, vì sao Dương Dương lại làm vậy với nó? Nó vừa ấm ức vừa tức giận, thật sự không sao hiểu nổi.
Hồi đó nó là một đứa trẻ rất cứng đầu, còn tự mình chạy tới nhà Dương Dương.
Kí ức ngày hôm đó hắn nhớ vô cùng rõ ràng, cho dù qua hai mươi mấy năm vẫn như đang hiển hiện ngay trước mắt, tựa như lưỡi dao sắc bén để lại vết thương không cách nào biến mất. Hôm đó tiết trời rất nóng, nó đi tới trước cửa nhà Dương Dương, do dự một lát, không đứng ngoài cửa gọi to tên Dương Dương, cánh cửa khép hờ, nó đẩy nhẹ, cửa liền mở.
Trần Khác Thanh rón rén đi vào, vào tới trong sân, chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở như có như không của trẻ con. Ngay lập tức nó nhận ra là Dương Dương đang khóc.
Nó theo tiếng khóc đi tới phòng bên cạnh, dẫm lên một viên gạch mới miễn cưỡng với tới mép cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng... Nó thấy Dương Dương đang đè nén tiếng khóc nức nở: "Ba, con khó chịu lắm."
Khi đó Trần Khác Thanh còn quá nhỏ, nó không hiểu rốt cuộc chuyện đang diễn ra bên trong có nghĩa là gì, nó chỉ cảm thấy rất ghê tởm.
Quá mức ghê tởm.
Cũng quá mức khiến người ta sợ hãi. Chuyện kia đã vượt ra khỏi thế giới quan và thường thức của nó mất rồi.
Vì thế nó bỏ chạy, nó bỏ lại Dương Dương mà chạy đi, sau đó dừng lại bên đường nôn.
Về nhà, nó lên cơn sốt, nôn mửa, lại thêm hai ngày chỉ toàn mơ thấy ác mộng.
Nó rất hối hận, nó hối hận vì mình đã trốn chạy, nó là bạn tốt của Dương Dương, nó phải giúp Dương Dương. Nhưng nó là đứa nhỏ tùy hứng lại cuồng vọng, nó không tin tưởng người lớn.
Thứ hai tới trường học, nó nói với Dương Dương: "Hôm thứ bảy tớ có tới nhà cậu... Tớ thấy cậu bị ba cậu bắt nạt."
Thân người Dương Dương run lên, cậu nhìn nó, sau đó hạ lông mi, nước mắt lã chã rơi.
Trần Khác Thanh đau lòng nói: "Cậu đừng khóc, Dương Dương, đừng khóc. Chúng ta nói chuyện này cho người lớn đi."
Dương Dương nức nở: "Tớ nói với bà nội rồi, nhưng bà không cho tớ nói cho người khác biết, nếu nói ra tớ sẽ bán tớ lên núi. Cũng không cho tớ nói với mẹ... Mẹ sau khi ly hôn với ba thì đã không cần tớ nữa, nếu nói ra, sau này mẹ sẽ không tới thăm tớ nữa."
Trần Khác Thanh tràn đầy đồng cảm, nói: "Ba mẹ tớ cũng không cần tớ nữa, hay là, đổi thành chúng ta không cần bọn họ nữa đi!"
Dương Dương nín khóc, hỏi nó: "Không cần thế nào?"
Trần Khác Thanh kéo tay cậu, nghiêm túc nói: "Tớ dành dụm được rất nhiều tiền mừng tuổi, tớ dẫn cậu chạy trốn! Chúng ta tới nơi khác sống!"
Dương Dương do dự hỏi: "Vậy được không?"
Trần Khác Thanh chắc như đinh đóng cột: "Cứ tin tớ, tớ sẽ bảo vệ cậu! Cậu là bạn tốt nhất của tớ!"
Dương Dương gật đầu: "Ừ. Tớ tin cậu."
Khi đó nó cứ nghĩ mình đã lên kế hoạch vô cùng vẹn toàn, nhưng đến ngày thứ hai, hai đứa đã bị đám người lớn bắt về.
Trước đó Dương Dương còn khóc lóc cầu xin nó: "Đừng nói chuyện này với ai, nếu không tớ sẽ chết đấy."
Vì thế nó không nói, nhưng nó thật sự rất không cam lòng, nó muốn bảo vệ Dương Dương.
Sau đó bạn trai mới của mẹ Dương Dương chết, rất nhiều cảnh sát tới, nó không tận mắt trông thấy, chỉ nghe người lớn kể lại.
Ông bà nội không cho nó chơi với Dương Dương nữa, ba Dương Dương vì giết người nên mới bị bắt.
Trần Khác Thanh nghĩ, nếu như có thể nhốt ông ta trong tù luôn thì tốt, qua một khoảng thời gian Dương Dương mới quay lại trường học, cậu trở nên càng trầm mặc ít nói.
Ở trên lớp có mấy đứa bắt nạt cậu, nói cậu không chỉ là đứa con có cha mẹ ly hôn, hơn nữa cha còn là tội phạm giết người. Chỉ cần cậu không ở trong lớp, sách vở sẽ bị vứt xuống đất, bút chì mới mua cũng bị đứa nhóc khác lấy trộm, cặp sách còn bị tụi nó dùng bút màu viết lên mấy chữ "con của tội phạm giết người".
Lần nào Trần Khác Thanh cũng xông lên bảo vệ Dương Dương, đám ngốc kia không biết gì hết! Ngày đó đám người bắt nạt cậu thật sự quá đông, nó đánh không lại, Dương Dương bị tụi nó đẩy xuống vũng bùn trong rừng cây nhỏ phía sau trường học, nó cũng nhảy theo, lát sau bò lên, đám nhóc kia còn đứng vây quanh vũng bùn, chế nhạo: "Ba mày là tội phạm giết người!"
Không biết ai ném xuống viên đá đầu tiên, những đứa khác cũng lũ lượt ném theo, nó chỉ đành chạy tới che chắn cho Dương Dương.
Đến khi chuông vào học vang lên, đám nhóc đó mới giải tán.
Dương Dương dựa vào vai nó gào khóc.
Trần Khác Thanh cũng yên lặng khóc cùng cậu, là nó vô dụng, không bảo vệ được người bạn tốt của mình.
Dương Dương khóc rất lâu mới dừng lại, nói: "Tớ rất ân hận, là tớ hại chết chú ấy... Cậu mau đi đi, ba tớ về rồi."
"Không phải ba cậu bị nhốt rồi sao!" Trần Khác Thanh cũng sợ hãi, nhưng nó vẫn quật cường nói, "Tớ không đi! Tớ đã thề sẽ bảo vệ cậu thật tốt!"
Dương Dương giữ chặt mặt nó, trên mặt dính đầy bùn, đôi mắt đẫm nước phá lệ sáng ngời: "Tớ cũng sẽ... bảo vệ cậu."
Có lẽ cũng chỉ có mình nó nhận ra sự khác thường của Dương Dương, hôm đó sau khi về nhà trong lòng nó vẫn rất không yên, hiện giờ ông bà nội quản nó rất nghiêm, mất một lúc lâu nó mới trốn ra được.
Cửa nhà Dương Dương bị khóa, nó gõ cửa, không thấy ai trả lời, nó bèn tự trèo tường vào, cánh cửa căn phòng đáng sợ kia để mở, một thứ mùi tanh tưởi bay ra.
Người đàn ông kia ngã trong vũng máu, nửa mặt tường đều là máu cắt động mạch bắn lên; trên người, trên mặt, trên tay Dương Dương toàn là máu.
Lâm Hướng Dương đơ như khúc gỗ đứng trong vũng máu, nghe thấy tiếng động, nó quay đầu, nhìn Trần Khác Thanh, nói: "Ông ta chết rồi."
Trần Khác Thanh không nhớ rõ sự việc xảy ra phía sau, cảnh tượng giết người ngay trước mặt khiến nó bị kích thích quá lớn.
Nó nhớ cảnh sát đã tới, nó bị ông bà nội dẫn đi, chuyển trường, học lớp phụ đạo tâm lý, từ đó về sau trở nên lạnh lùng hiểu chuyện, cũng không cười thêm một lần nào nữa.
Năm lớp tám, vì công tác của cha mẹ mà hắn lại phải chuyển trường, trong lớp có cậu con trai đeo mắt kính thường hay lén lút nhìn hắn, nhưng chưa từng nói chuyện với hắn câu nào. Đến tận khi lớp tổ chức buổi du lịch tốt nghiệp, hắn mới bắt đầu nói chuyện với cậu trai kia.
Nam sinh nọ tên Hà Lạp Dương, trong tên cũng mang một chữ "Dương" giống Dương Dương.
Trùng hợp thật.
Hắn nói với cậu nam sinh đó: "Cậu rất giống một người bạn tốt trước kia của tôi..."
——Trần Khác Thanh từ trong hồi ức tỉnh lại, quay đầu sang, trông thấy em trai đang ngồi ở đầu giường.
Ý thức hắn dần rõ ràng lên, hắn khẽ cất giọng hỏi một câu.
Em trai thấy hắn đã tỉnh, bèn hỏi: "Anh nói gì?"
Trần Khác Thanh dồn sức, hỏi lại: "Dương Dương đâu? Em ấy vẫn ổn chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT