Hà Lạp Dương không nhớ rõ sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Giống như trong đầu có một quả bom bị rút kíp, nổ tung, ý thức ầm ầm sụp đổ.
Ngay giây phút đó, dường như có rất nhiều thứ ào ào chen chúc nhau lên trong đầu cậu, khiến cậu có cảm giác trong nháy mắt nhớ được rất nhiều chuyện, nhưng trong thời gian ngắn có nhiều chuyện lại không thể nắm bắt hay nhớ lại được. Vô số những hình ảnh điên cuồng xẹt qua, cậu chỉ thấy được cái bóng mơ hồ, sau đó cuối cùng cũng dừng lại ở một phân đoạn ngắn ngủi.
Giống như đang xem câu chuyện của người khác.
Một bộ phim câm.
Không có âm thanh, không thấy rõ màu sắc, trong màn sương mù dày đặc xám ngoét, bóng dáng một người phụ nữ như ẩn như hiện, vô cùng quen thuộc. Hà Lạp Dương ngẩng đầu, mẹ đang đứng kia, mẹ đang nhìn cậu.
"Mẹ ơi?"
Người phụ nữ trông giống hệt mẹ cậu tựa như bị chịu kích thích gì đó, tiếng rít gào lại vang lên, âm thanh bén nhọn như dao đâm thẳng vào màng nhĩ, trong phút chốc Hà Lạp Dương mất đi thính giác, bên tai chỉ còn lại tiếng la hét ong ong. Cậu ngồi xuống, bịt kín tai, nhắm chặt hai mắt.
Không biết qua bao lâu, cậu mới nghe thấy âm thanh trở lại, nhìn quanh bốn phía, xung quanh không một bóng người.
Không biết từ khi nào trong bệnh viện đã không thấy ai nữa, chỉ có một mình cậu.
"Dương Dương... Dương Dương... " Có người đang gọi cậu, Hà Lạp Dương đi theo tiếng gọi đó, nhìn thấy mẹ, bà mặc quần áo bệnh nhân, ngồi bên đầu giường, mỉm cười vẫy tay với cậu. Cửa sổ sau lưng mở rộng, ánh nắng tươi đẹp chiếu vào, trên chiếc tủ đầu giường bệnh còn có một bình hoa thủy tinh, có một bó hoa cẩm chướng cắm ở đó.
Mẹ cậu cười nói: "Dương Dương, con tới thăm mẹ đấy à? Mẹ vui lắm, lại đây, tới ngồi cạnh mẹ."
Do dự một lát, cuối cùng cậu vẫn chậm rãi bước qua, mẹ nắm lấy tay cậu: "Con đã tìm bạn gái chưa? Giờ tìm dần là vừa, chờ đến lúc đó mẹ giúp con chăm cháu."
Hà Lạp Dương ngẩn người, cậu nghe thấy chính mình nói: "Con xin lỗi, mẹ, con đã kết hôn rồi, cùng với Trần Khác Thanh, chính là cậu con trai mà... trước kia mẹ từng gặp."
Choang.
Bình hoa rơi xuống đất, Hà Lạp Dương theo bản năng cúi xuống muốn nhặt, chợt nhận ra giữa những mảnh thủy tinh đều là máu, cậu sợ hãi ngã bệt ra sàn.
Mẹ cậu xông lên, đôi tay khô kiệt không biết lấy đâu ra sức lực, gắt gao bóp chặt cổ cậu, giống như bị con rắn quấn lấy, cậu sắp không thở được nữa, cậu nhìn mẹ, mẹ cũng nhìn cậu chằm chằm, hai mắt trừng lớn như sắp nứt ra, lòng trắng hằn đầy tơ máu tựa như ác quỷ, vừa siết chặt cổ cậu, vừa ác độc nguyền rủa: "Sao mày không chết đi? Vì sao mày không chết đi? Nếu mày chưa từng được sinh ra thì tốt rồi! Tất cả mọi người đều bị mày hại chết! Mày giống hệt ba mày, đều là thứ súc sinh! Vì sao tao lại sinh ra thứ bẩn thỉu như mày! Mày chết đi cho tao! Chết đi cho tao!"
Khát khao muốn sống khiến cậu liều mạng giãy dụa, gần như tại ngay gang tấc giữa sự sống và cái chết, cậu giãy thoát khỏi bàn tay kìm kẹp của bà.
"Được, mày không chết, vậy tao chết."
Mẹ cậu đã nói vậy.
Rầm.
Một bó thịt từ trên cao rơi xuống, rơi xuống trước mặt cậu.
Hà Lạp Dương còn chưa có sức đứng lên, cậu liếc mắt qua nhìn, a, đó không phải bó thịt, đó là mẹ cậu.
Mẹ vì rơi xuống mà chết.
Là cậu hại chết bà?
Trong lòng Hà Lạp Dương là một mảnh mờ mịt, tựa như linh hồn đã rời khỏi thể xác, chỉ để lại một cái vỏ trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì.
Một mình cậu đờ đẫn bước đi trong đêm đen.
Dường như đã qua rất lâu, lại như chỉ mới một thoáng chớp mắt, văng vẳng nghe âm thanh từ xa vọng lại.
Có hai người đang cãi nhau.
"Con còn nói có thể chăm sóc tốt cho nó, sao lại để nó tìm tới tận bệnh viện tâm thần."
"Con cũng không biết, nội, con xin lỗi."
"Xin lỗi thì có ích gì, khó khăn lắm mới chữa khỏi, giờ phải làm sao?"
"Con sẽ tìm bác sĩ tới trị khỏi cho em ấy lần nữa, con sẽ chăm sóc em ấy cả đời."
"Con chăm sóc thế nào? Hai đứa cũng sắp ly hôn rồi... Ta cũng già rồi."
"Bà nội, Tiểu Vũ phiền nội chăm sóc một thời gian."
"Tiểu Vũ là bảo bối của ta, tất nhiên ta sẽ chăm sóc. Nhưng sau đó thì sao, sau này phải thế nào? Lần trước nó bệnh một năm mới hồi phục lại như bình thường, lần này ai biết sẽ bệnh bao lâu. Bệnh trong lòng không thể dùng thuốc thường mà chữa được."
"Con đã hẹn với bác sĩ điều trị lần trước rồi, ông ấy sẽ giúp em ấy quên đi những chuyện khiến em ấy phát bệnh, bao gồm cả những chuyện xảy ra trong tháng này nữa, như vậy, bệnh tình của em ấy sẽ tốt lên."
"Con chắc chắn làm thế thật sự có hiệu quả? Trần Khác Thanh, quên đi thật sự là phương pháp điều trị chính xác sao? Thằng bẽ đã ba mươi mấy tuổi rồi, không phải mười bảy mười tám tuổi nữa, có lẽ chúng ta nên nói sự thật cho nó..."
"Làm sao có thể nói cho em ấy được?!"
Hà Lạp Dương mơ hồ từ trong mơ tỉnh lại, nhưng không chắc lắm có phải mình đang mơ một giấc mơ khác hay không. Cậu mở mắt, nhìn thấy quạt trần lắc lư xoay tròn trên trần nhà, trong đầu cậu gợi lên một ảo giác, ảo giác rằng chiếc quạt trần kia tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, cắt mình rời thành từng mảnh máu thịt lẫn lộn.
Cậu ngồi dậy, tựa hồ không cảm giác được thân thể mình đang hít thở.
Cậu nhớ ra rồi.
Cậu nhớ ra rất nhiều rất nhiều chuyện trước kia.
Những kí ức tàn khốc, đáng sợ, đầm đìa máu tươi, những kí ức thuộc về Lâm Hướng Dương.
+ + + +
Sau khi ba mẹ ly hôn nó được phán cho ba nuôi, thi thoảng mẹ sẽ tới đưa nó đi chơi, đó là những khoảng thời gian vui vẻ hiếm có, mẹ nói với nó: "Dương Dương, gọi "chú" đi con."
Chú là người có khuôn mặt cười đôn hậu, nó rất thích chú, nó cũng hi vọng chú mới là ba ruột của mình, vì thế nó kể cho chú nghe những chuyện không vui mà nó gặp phải.
Chú và mẹ bàn bạc với nhau, nói: "Chúng ta lấy quyền nuôi dưỡng Dương Dương về đi, sống với người đàn ông kia không tốt cho quá trình trưởng thành của Dương Dương."
Mẹ đáp: "Hồi đầu anh ta lừa em nói kết hôn là vì muốn sinh con trai, em cũng không phải dạng người lòng dạ sắt đá không cần đứa con máu mủ ruột rà, lúc ly hôn em cũng tranh quyền nhận nuôi con, nhưng thật sự không thể nào tranh được, Lâm gia bọn họ sẽ liều mạng với chúng ta."
Chú thở dài, nói: "Nhưng mà... "
Nhưng, nhưng gì cơ? Ngày hè nóng rực cùng ánh mặt trời chói mắt, mồ hôi chảy vào trong mắt, Hà Lạp Dương lấy tay lau đi, xoa xoa mắt, sau đó thấy rõ cảnh tượng trong phòng.
Chú nằm trên sàn bất động, dưới thân là bãi máu đã bắt đầu đông lại, ruồi bọ bay vo vo quanh người chú, đậu trên đồng tử đã tan rã.
Ba nó dùng bàn tay dính máu bắt lấy cổ tay nó: "Dương Dương, Dương Dương, đều tại mày không nghe lời nên chú mới chết. Ai kêu mày đem bí mật của tao nói cho chú mày biết? Đứa trẻ không nghe lời sẽ phải chết, có biết chưa? Sau này phải nghe lời ba nói, đợi lát nữa có chú khác đến, mày nói theo những gì ba dặn, nhớ chưa?"
Cả người nó đều đang run rẩy.
Tiếng còi cảnh sát vang lên ngoài sân, nó ngây ngốc ngồi cạnh bậc thang.
Chú cảnh sát hỏi: "Cháu bé, cháu bé?"
"Có đánh chết tôi cũng không ngờ, thằng chó chết mà vợ cũ tôi sắp cưới lại muốn dâm ô con trai tôi, hôm nay đúng lúc bị tôi bắt được, tôi nhất thời tức quá nên..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT