Editor: Min

Chương 4. Về nhà

Tới thứ bảy, mẹ Thẩm gọi bọn họ về nhà ăn cơm.

Thẩm Minh Xuyên lái xa, từ căn hộ của bọn họ về Thẩm gia mất khoảng một giờ đồng hồ, Ôn Nhiên ngồi ở trên xe, sự giao lưu giữa cậu và Thẩm Minh Xuyên là bằng 0, nên lúc đầu có tinh thần thì ngắm cảnh vật bên ngoài, nhưng không bao lâu thì bắt đầu buồn ngủ, đến tận khi về Thẩm gia rồi cậu cũng không biết.

Thẩm Minh Xuyên không thể không đánh thức con sâu ngủ này dậy.

"Tới rồi à?" Ôn Nhiên mơ mơ màng màng xoa mắt, lúc này dù sao cũng không nhận nhầm Thẩm Minh Xuyên thành Tiểu Lâm.

"Nhanh vậy."

Ôn Nhiên nhìn cảnh sắc bên ngoài, chỉ trong chốc lát lại muốn nhắm mắt vào ngủ tiếp.

Thẩm Minh Xuyên thấy vẻ mặt mệt mỏi của cậu, ngay cả mắt cũng không nguyện ý muốn mở, uyển chuyển nói, "Tôi hiểu chuyện thức đêm là khó tránh được, nhưng tình trạng cơ thể hiện tại của cậu rất đặc biệt, làm việc và nghỉ ngơi cần có quy luật."

"Gần đây mỗi ngày tôi đều ngủ sớm dậy sớm, thực sự không thức đêm." Ôn Nhiên vô cùng oan uổng, "Hơn nữa đây là hiện tượng bình thường trong thời gian mang thai, anh không có một chút thường thức nào phải không Thẩm tiên sinh?"

"........" Thẩm Minh Xuyên hơi xấu hổ, hắn bị khuyết thiếu trầm trọng kiến thức nuôi dạy trẻ (*), quả thật là hắn không biết.

(*) Nguyên gốc là Dục nhân tri thức "育儿知识": Dục trong giáo dục, còn nhân là con người ý... nên thực ra mình cũng không biết là tác giả muốn nói đến chỉ phần nuôi dạy trẻ con hay cả kiến thức về bà bầu nữa? Ai biết thì giúp mình nha.

Ôn Nhiên híp mắt lấy một quyển sách từ trong túi ra, nói: "Không biết cũng không sao, cho anh cuốn sách thảm khảo này."

"Hả?" Thẩm Minh Xuyên nhận lấy cuốn sách mà Ôn Nhiên đưa, mắt nhìn qua tiêu đề cuốn sách, không biết nên khóc hay nên cười.

Tên sách là: < Cùng vợ mang thai >

........

Thời gian đầu mới mang thai Ôn Nhiên có những biểu hiện rất nghiêm trọng, ăn gì đó có chút không vừa ý là dễ dàng nôn hết ra, hôm nay cậu lại để mặt mộc, không giống vẻ hoạt bạt như trên màn ảnh, cả người cậu thoạt nhìn vô cùng tiều tụy.

Mẹ Thẩm so với người chồng vô tâm Thẩm Minh Xuyên thì quan sát cẩn thận hơn hơn nhiều, nhìn thấy dáng vẻ của Ôn Nhiên thì cực kì đau lòng, vội vàng dặn dò nhà bếp làm một bàn đồ ăn mà cậu thích, để tẩm bổ thật tốt cho cậu.

Xong việc, lại bắt đầu dạy dỗ Thẩm Minh Xuyên: "Đừng cả ngày chỉ biết công việc công việc, hiện tại Nhiên Nhiên đang mang thai cần sự quan tâm và chăm sóc của con, phải đặt thật nhiều tâm tư lên thằng bé."

Thẩm Minh Xuyên này sẽ là một người cha tương lai cực kì vô tâm, còn vừa phạm phải điều ngu xuẩn, nên lúc này cũng có chút đuối lý, hiếm khi ngoan ngoãn mà gật đầu nói: "Vâng."

"Hừ, vào tai phải ra tai trái, đừng cho là mẹ không biết, con giống hệt tính ba con."

"Sao cứ tính xấu là lại giống anh, không phải về sau anh đã sửa hết rồi à?" Ba Thẩm nằm không cũng trúng đạn thanh minh.

"Bây giờ em không có dạy dỗ bảo anh thay đổi." Mẹ Thẩm trừng chồng mình, lại tiếp tục nói với Thẩm Minh Xuyên, "Con phải mang Nhiên Nhiên đi ra ngoài nhiều một chút còn giải khuây các thứ nữa, tâm tình dễ chịu mới có thể ăn cơm ngon được, như vậy cục cưng mới có thể khỏe mạnh."

"Con biết rồi mẹ."

..........

Ôn Nhiên ngồi một bên nghe Thẩm Minh Xuyên bị giáo huấn, không nhịn được muốn cười.

Cậu trước kia vẫn nghĩ những người như Thẩm Minh Xuyên, tính cách cao ngạo như vậy phỏng chừng là từ nhỏ đã chúng tinh phủng nguyệt (*), thiên chi kiêu tử (**), hẳn là cao cao tại thượng ai cũng không với tới. Đến lúc mẹ Thẩm xuất hiện, Ôn Nhiên mới biết đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

(*) Chúng tinh phủng nguyệt "众星拱月": Được trăng sao vây quanh, ý chỉ đến việc lúc nào cũng được người vây quanh trọng vọng.

(**) Thiên chi kiêu tử "天之骄子": Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.

Hơn nữa mẹ Thẩm đối xử với cậu thật sự rất tốt, khi lần đầu tiên cậu gặp ba mẹ còn lo mẹ Thẩm sẽ giống mấy bà nhà giàu trên TV, tôi cho cậu 1000 vạn lập tức rời xa con trai tôi, làm bạn nhỏ Ôn Nhiên cứ rối rắm nếu như thực sự giống trên phim thì nên chạy trốn cầm theo 1000 vạn hay là cầm 1000 vạn chạy trốn.

Kết quả là tuy rằng mẹ Thẩm có khí chất ung dung giống mấy bà nhà giàu trong phim truyền hình, không hề có định kiến của gia đình danh giá, đối với cậu rất nhiệt tình. Ôn Nhiên sống chung với Thẩm Minh Xuyên đã ba năm, mẹ Thẩm đối xử với cậu hệt như là con ruột của mình.

Ôn Nhiên cảm thấy bản thân sẽ không luyến tiếc khi chia tay với Thẩm Minh Xuyên, nhưng nhất định cậu sẽ luyến tiếc người mẹ chồng tốt như vậy, vì thế Ôn Nhiên cũng có chút ghen tị với nửa kia của Thẩm Minh Xuyên trong tương lai.

Sau khi ăn cơm trưa xong, cơn buồn ngủ của Ôn Nhiên lại kéo đến, cậu liền chạy đi ngủ trưa, lúc tỉnh dậy thì đã gần ba giờ, ước chừng ngủ tầm hai tiếng rưỡi, bản thân Ôn Nhiên cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Mặc quần áo xuống dưới lầu, cũng chỉ có dì giúp việc đang dọn dẹp nhà cửa, không thấy những người khác đâu, Ôn Nhiên thở phào nhẹ nhõm, ngủ dậy muộn thế này cũng quá dọa người rồi.

"Tiểu Nhiên dậy rồi đấy à." Dì giúp việc thấy Ôn Nhiên thì cười chào hỏi, rồi tạm ngừng công việc để rót một ly nước trái cây cho cậu.

"Con cảm ơn." Ôn Nhiên nhận lấy ly nước trái cây, uống một ngụm, tay nghề của dì giúp việc tại Thẩm gia đúng là tuyệt đỉnh, cho dù chỉ là một ly nước trái cây bình thường, uống vào cũng có thể cảm nhận được vị tươi mát ngon miệng đến vậy.

Đối với người ăn uống không được tốt như Ôn Nhiên mà nói, quả thực là tuyệt phẩm, Ôn Nhiên uống thêm hai ngụm, thuận miệng hỏi dì: "Mọi người đi ra ngoài hết rồi ạ?"

"Ông bà chủ đi ra ngoài gặp bạn bè, Minh Xuyên thì ở trong sân, có tiểu thiếu gia của Phương gia tới chơi, đang ngồi uống trà chiều ở phía bên kia."

Ặc, tiểu thiếu gia của Phương gia, sao lại là cậu ta, Ôn Nhiên vừa nghe thấy liền đau đầu.

Sau lưng những người đàn ông thành công, luôn luôn có vài người thích, Thẩm Minh Xuyên vĩ đại như vậy nên cũng không ngoại lệ gì, người tên Phương Sầm Thu chính là một trong số đó.

Hai nhà Phương, Thẩm có quan hệ nhiều đời, lại là hàng xóm, Phương Sầm Thu nhỏ hơn Thẩm Minh Xuyên mười tuổi, có tình cảm sâu đậm hơn cả ái mộ đối với anh hàng xóm vừa có sắc vừa có tài, mặc dù Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên đã kết hôn, y cũng chưa có ý định chết tâm.

Bộ dáng Phương Sầm Thu rất đẹp, giống như búp bê, trong có hai anh trai lớn 3 tuổi, gien sinh sản ưu việt, vốn dĩ hai nhà Phương; Thẩm đều rất tán thành với cuộc hôn nhân này.

Đáng tiếc Thẩm Minh Xuyên không thích Phương Sầm Thu, cho dù cha mẹ hai bên tán thành cuộc hôn nhân này, cũng không ai có thể bắt ép được Thẩm Minh Xuyên ở cùng một chỗ với Phương Sầm Thu.

Phương Sầm Thu từ nhỏ đã được gia đình chiều đến sinh hư, không coi ra gì, cũng không tính là trẻ con nữa, nhưng vẫn ở trước mặt Thẩm Minh Xuyên tỏ ra mình bé bỏng lắm, còn mập mờ việc coi thường Ôn Nhiên. Cậu thực sự không nghĩ đến việc tranh giành tình nhân với người này, nhưng lại không được tỏ vẻ tức giận.

"À." Ôn Nhiên biểu thị mình đã biết, ngồi xuống ghế sofa lấy di động ra, cậu còn phải thu năng lượng của khu rừng kiến!

Dì giúp việc: "Cậu không qua đó sao?"

"Bọn họ có lẽ có chuyện cần bàn, con không qua đó đỡ quấy rầy họ."

"Nhưng mà... Minh Xuyên nhà chúng ta hiểu biết, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện trái với lệ thường, nhưng tiểu thiếu gia nhà Phương gia lại có thói quen tùy hứng," Dì giúp việc lo lắng nói, "Không phải dì đa nghi, mà ông chồng của dì, hồi dì đang mang bầu ông ta ở bên ngoài có người phụ nữ khác."

"Phụt." Ôn Nhiên không kịp nuốt xuống ngụm nước trái cây, chuyện đó là gì vậy, "Dì à, dì đừng nghĩ nhiều quá, Minh Xuyên thế nào không phải con là người rõ nhất sao?"

"Ài....." Dì giúp việc sâu kín thở dài, cũng không nhiều lời, lau sạch sẽ chỗ nước trái cây Ôn Nhiên vừa phun ra rồi tiếp tục làm việc.

Ôn Nhiên bắt đầu chơi trò chơi, nhưng lại cảm thấy dì giúp việc cứ hướng về phía mình muốn nói gì đó rồi lại thôi, hẳn là dì giúp việc một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng (*), có lòng tốt, làm cho cậu cảm thấy nếu mình không đi ra ngoài thì sẽ là tội ác tày trời.

(*) Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng: Vì dây thừng trông giống như rắn nên sợ hãi, ý chỉ nếu bị tổn thương một lần thì trong lòng luôn ám ảnh, lo sợ sẽ bị tổn thương một lần nữa.

Qua một hồi, rốt cuộc cậu cũng không ngồi nổi nữa, đứng dậy: "Con ra ngoài nhìn xem sao."

"Ôi," Giọng của dì đều mang theo ý vui mừng, "Để tôi mở cửa cho cậu."

Sân sau của nhà lớn Thẩm gia được một chuyên gia thiết kế, cảnh trí hợp lòng người, đan xen vào nhau mà không mất đi sự tinh tế, tuy rằng đang là đầu xuân, đi chậm rãi dọc theo con đường được lát những phiến đá cũng không cảm thấy hơi thở lụi tàn của cuối đông, ven đường còn có những bông hoa đầu xuân nở thành từng khóm, trong nắng chiều xuân ý dạt dào.

Hương hoa thoảng trong không khí, Ôn Nhiên bỗng nhiên cảm thấy tinh thần thật sảng khoái.

Đi tiếp một đoạn, quả nhiên cậu nhìn thấy trên bãi cả có đặt một bàn trà, Thẩm Minh Xuyên và Phương Sầm Thu ngồi đối diện nhau, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, có thể thấy là đang nói chuyện rất vui vẻ.

Kỳ thật cậu không hiểu rốt cuộc Thẩm Minh Xuyên có thích Phương Sầm Thu hay không. Thái độ của hắn đối với Phương Sầm Thu so với người bình thường khác thì tốt hơn nhiều, cho dù y có cố tình gây rối, cũng không thấy hắn làm gì, nhiều lắm là nghiêm mặt giáo huấn hai câu.

Nói một cách phổ thông, chính là rất sủng nịnh.

Thậm chí Ôn Nhiên hoài nghi hắn kết hôn cùng mình chỉ là kế sách ứng phó, còn thực ra là đang đợi Phương Sầm Thu lớn, phải năm nay Phương Sầm Thu mới tốt nghiệp đại học. Nhưng vậy lại không đúng, chỉ cần Thẩm Minh Xuyên có thể hiện một chút ý tứ đối với Phương Sầm Thu thì hai nhà Phương, Thẩm sẽ vui vẻ với việc chờ Phương Sầm Thu lớn, chứ không phải thúc giục hắn mau chóng kết hôn.

Ai biết được Thẩm Minh Xuyên nghĩ thế nào đâu.

Tâm tư của kim chủ không cần đoán, nếu hắn thực sự thích Phương Sầm Thu, thì lúc trước đã không có chuyện gì với cậu.

Dừng chân một lát, Ôn Nhiên lại kiên trì bước từng bước tới, hy vọng Thẩm Minh Xuyên sẽ không đánh chết cậu, sẽ không cắt xén tài nguyên và tài chính của cậu.

Đi được nửa đường, Ôn Nhiên nghe thấy Phương Sầm Thu đang ủy khuất truy hỏi chuyện hắn sắp thành ba: "Mấy hôm trước em xem tin tức thấy anh sắp trở thành ba, lần này là thật sao?"

Suốt ba năm Ôn Nhiên bị người ta phát tán không ít tin đồn chuyện mang thai, Phương Sầm Thu hỏi như vậy cũng không phải là xấu, Thẩm Minh Xuyên đáp: "Đúng vậy."

"Anh!" Phương Sầm Thu nghe được chính miệng Thẩm Minh Xuyên thừa nhận, nhất thời như sắp khóc, "Sao anh không đợi em tốt nghiệp?"

Ôn Nhiên dừng lại, chờ y tốt nghiệp, bùng nổ mạnh mẽ như vậy sao?

Bây giờ cậu coi như chưa nghe thấy cái gì rồi rời đi chắc vẫn còn kịp.

Nhưng hiểu nhiên là không kịp nữa rồi, Thẩm Minh Xuyên quay đầu lại nhìn thấy cậu: "Em dậy rồi à, lại đây, ngồi bên này."

Thẩm Minh Xuyên thân mật kéo ghế cho cậu, Ôn Nhiên cũng không thể không chừa cho mình đường sống, đành đi tới ngồi xuống đó, lúng túng mở đầu: "Không khí hôm nay thật tốt, Phương nhị thiếu, chào buổi chiều."

Phương Sầm Thu cũng không nhận phần hòa ái đó: "Tôi nói chuyện với Xuyên ca mấy câu anh cũng muốn làm âm hồn bất tán bám sát theo sao, đúng là quá thừa lo lắng, giờ là ban ngày ban mặt còn lo bọn tôi yêu đương vụng trộm chắc?"

Thẩm Minh Xuyên thấp giọng nói: "Em ăn nói kiểu gì thế hả?"

"Hừ." Phương Sầm Thu ngạo kiều mà quay đầu đi, một bộ dáng "anh bắt nạt em".

Ôn Nhiên cười nói: "Phương nhị thiếu hiểu làm rồi, tôi vừa mới ngủ trưa dậy, ngủ hơi lâu nên đầu óc chưa được tỉnh táo, thành ra mới đi dạo không nghĩ là hai người ở đây, thực sự là không cố tình."

Phương Sầm Thu bị chặn miệng, nhất thời không nói gì, dứt khoát không đáp lại Ôn Nhiên, đem lực chú ý đặt lên người Thẩm Minh Xuyên, "Xuyên ca, gần đây cha bắt em phải tiếp xúc với việc của công ty, nhưng mà em hoàn toàn không có kinh nghiệm gì trong phương diện này, một chút cũng không hiểu."

Thẩm Minh Xuyên đáp: "Từ từ học, không phải ai cũng là trời sinh ra đã biết."

"Nhưng mà thực sự là ù ù cạc cạc, em cảm thấy học đại học gì đó hoàn toàn là vô ích."

"Cố gắng tự mình tìm hiểu, nếu không hiểu thì bác Phương, em vốn rất thông minh, sẽ nhanh tiến bộ thôi."

"Cha em căn bản là không có kiên nhẫn dạy em," Phương Sầm Thu nhìn Thẩm Minh Xuyên, ánh mắt long lanh, nói, "Nếu không thì thực tập tốt nghiệp em đến chỗ anh làm trợ lý, đi theo anh học hỏi."

"..........." Mục đích của cậu không cần phải rõ ràng thế đâu Phương nhị thiếu, người bị gạt ra khỏi cái đề tài ấy – Ôn Nhiên trở mình xem thường, tôi to lớn thế này chẳng lẽ vô hình đấy à?

Hết chương 4.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play