Vương Vũ Hoành ngang nhiên cướp đất, khiến Hắc Long phải rúm ró dọn nhà. Việc này, Phan Thành đã ấm ức báo cáo lại với thầy Phương, lão ta cũng không nói gì. Hắn đành thui thủi dọn trụ sở.

Được cái, trụ sở lần này đã có sân vườn. Hắn tạm thời quên đi cơn nhục nhã của mình, mà tận hưởng cái thú trà đạo. Hắn chợt nhớ ra, đã không mang Takezawa theo, giờ lại chẳng có ai cùng thưởng trà ngắm hoa với mình.

Trần Thiên Anh tới. Là Phan Thành chủ động muốn gặp.

- Đội trưởng đội Nhẫn giả số 3, Tham thượng.

- Thiên Anh này, vụ ở Thiên Sơn, cậu làm tốt lắm. Mà cậu quản lý đội 3, đã bao lâu rồi nhỉ?

- Dạ, thưa, đã 2 năm rồi ạ.

- Cậu cũng đã luyện thành Chú Thuật rồi à?

Thiên Anh giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn cười.

- Vụ Lê Huyền Vân, cậu xử khá gọn. Gắp lửa bỏ tay người, cũng làm rất tốt. Nếu ta không nhầm, thì là Lugen? Chú thuật đánh lừa cơ thể, khiến cơ thể cô ta tin rằng mình vẫn còn sống, sau đó sai khiến cô ta bước ra công viên gặp Vũ Đinh Kiên? Lugen sau 30 phút sẽ tan biến hầu như không còn chút dấu vết gì, đám cảnh sát gà mờ cũng sẽ không tìm ra.

- Thưa vâng, đúng vậy.

- Cậu học được Chú Thuật, là rất tốt. Hắc Long ta, lại đào tạo ra một nhân tài. Vậy còn Nguyền Rủa Quyền, thì sao?

- Dạ, thưa, em vẫn đang nghiên cứu.

Trần Thiên Anh vã mồ hôi trán. Hắn và Phan Thành, có lẽ đã biết rõ bụng dạ của nhau. Việc hắn luyện thành công Chú Thuật, rồi Nguyền Rủa Quyền, hắn sẽ trở thành cái gai trong mắt của Phan Thành. Nếu được, hắn vẫn muốn giữ bí mật chuyện này.

Chỉ vì hắn đã quá xúc động mà giết chết cô Vân.

Cơn xúc động này, là từ những lời trêu chọc của Phan Thịnh. Dù hắn đã cố tỏ ra bình tĩnh, những lời nói ấy vẫn tác động tới hắn.

Giết cô Vân, có lẽ là sự ray rứt lớn nhất đời hắn, cũng là nước đi sai lầm nhất.

Nhưng giờ, không phải là lúc hối hận.

- Vậy cậu cứ tranh thủ nghiên cứu đi. Từ giờ, cậu sẽ trở thành thành viên đội 1.

- Dạ?

Thiên Anh kinh ngạc.

- Ngạc nhiên gì chứ? Mình đã muốn đề bạt cậu lâu rồi. Vụ ở Thiên Sơn chính là thử thách cuối cùng. Lên đội 1 công việc sẽ khó khăn nguy hiểm hơn, người đội 1 cũng toàn là Cường giả của Hải Thành, cậu cố gắng bắt kịp nhé.

- Thưa vâng! Tạ ơn ngài.

Thiên Anh quay người, muốn ra ngoài.

- Thiên Anh này!

- Vâng.

- Lần sau muốn bỏ thây gieo vạ, nên làm cho triệt để.

-!!

- Cái chết của Vũ Đinh Kiên, là ta ra tay giúp cậu, có biết tại sao không?

- Thưa, em không biết.

Phan Thành vân vê cái ria mép một hồi, rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn Thiên Anh, nói.

- Là mệnh lệnh của thầy Phương.
Được Phạm Viết Phương chú ý, là mong ước cả đời của Phan Thành. Người trẻ tuổi trước mắt hắn, lại đạt được điều mà hắn khao khát. Được thầy Phương để ý.

Nhưng, việc này, là vinh dự, hay là bất hạnh?

Suy cho cùng, chúng ta cũng chỉ là những con Tốt trên bàn cờ.

Phan Thành thở dài. Hắn nhấp một ngụm trà.

Trà đắng chát.
Long Thành, trung tâm kinh tế, chính trị của cả Đại Nam Đế quốc. Nổi tiếng khắp thế giới bởi 3 lớp tường thành cao ngút, sừng sững bên bờ dòng sông Mẫu. Hướng Tây nhìn ra Mẫu Hà rộng lớn, phía Đông dựa vào dãy Trường Long, hướng Bắc nhìn về vùng đồng bằng phì nhiêu màu mỡ, phía Nam là rừng rậm ngút ngàn.

Nói theo Phong Thuỷ, chính là tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ, tiền Chu Tước, hậu Huyền Vũ. Long Thành, nằm ở nơi đắc địa bậc nhất thế giới, tụ tập Linh khí, Thiên khí, Sinh khí và Long khí.

Dãy Trường Long, là nơi cư ngụ của thần Voi Thần, dòng Mẫu Hà, là nơi loài Rồng nương lấy mà bay lên, rừng rậm bạt ngàn, là lãnh thổ của Ngựa Trắng, đồng bằng màu mỡ, là nơi cư ngụ của Trâu Thần.

Ba lớp tường thành của Long Thành, chia ra 3 lớp thành: Trấn Thành, Sinh Thành, và Hoàng Thành.

Trấn Thành, có 12 cửa ngõ, 4 cửa ngõ sông, 8 cửa ngõ đất để người dân bước vào.

Nằm trong Sinh Thành, kế bên Hoàng Thành, một nhánh sông Mẫu Hà tích tụ thành một hồ nước, chính là chốn ở của Rùa Vàng.

Bên bờ hồ, có một đền thờ của Xung Thiên Thần Vương, Chiến Thần vô địch của người Đại Nam.

Bốn phía của Long Thành, là 4 ngôi đền, thờ 4 vị Thượng Đẳng Thần, còn được gọi là Long Thành Tứ Trấn. 4 vị thần ấy, là Vân, Vũ, Lôi, Điện.

Trấn Thành, là nơi ở của tầng lớp nhân dân lao động.

Sinh Thành, là trung tâm kinh tế, văn hoá, là nơi ở của các doanh nhân, quý tộc.

Hoàng Thành, là nơi ở của Tam Đại Gia tộc, trong đó đứng đầu là Vương tộc. Vương tộc, sở hữu Đế Vương Cung, là nơi ở của Đại Nam Đế Vương.

Đế Vương Cung vươn tận lên trời cao, vươn cao hơn cả tường thành, cửa sổ phía Tây nhìn xuyên qua biển cả, như muốn thâu tóm cả Cận Tây Đại Lục, cửa sổ phía Bắc, nhìn vượt qua dãy Hoành Sơn, như muốn ôm trọn cả Bắc Hà Lãnh Thổ. Đế Vương Cung, bễ nghễ thiên hạ.

Từ trên đỉnh cao của Đế Vương Cung, xuyên qua trời mây, là nơi ở của Hoàng Long, vị tổ rồng của toàn bộ người Đại Nam, cũng là kẻ canh giữ Đại Thư Viện Hồng Định, niềm kiêu hãnh của toàn bộ Đế quốc. Người dân Long Thành, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng rồng gầm trên đỉnh Đế Vương Cung.

Trên thế giới, hiện nay chỉ phát hiện ra 5 Đại Thư Viện, mỗi Đại Thư Viện lại có một linh vật hùng mạnh canh giữ, chỉ những ai được chúng chấp thuận, mới được bước vào Đại Thư Viện.

Trong đó,

Đại Thư Viện Hồng Định tại Đại Nam, do Hoàng Long canh giữ.

Đại Thư Viện Thiên Mẫu tại Bắc Hà, do Hoả Phụng canh giữ.

Đại Thư Viện Rose, tại Cận Tây, do Nhân Sư Sphinx canh giữ.

Đại Thư Viện Chishiki (Tri Thức) tại Phú Sơn Đảo, do Thần Miêu Nekogami canh giữ.

Đại Thư Viện Rukth"Oar, tại đất tổ Rukth"Oar, do Đại Hùng canh giữ.

Mỗi dân tộc sở hữu Đại Thư Viện, đều sẽ xuất hiện các thế hệ Chí Tôn Cường giả, mỗi một người, đều ảnh hưởng cực lớn tới cục diện thế giới.

Trong truyền thuyết, có tất cả 7 Đại Thư Viện, trừ Đại Thư Viện Phật học Visshala, đã bị phá huỷ, vẫn còn một Đại Thư Viện chưa được tìm thấy.
Lại nói về Long Thành, trên một ngọn núi nhỏ phía Đông của Long Thành, có một ngôi chùa nhỏ, đã cũ tàn.

Minh Nguyệt Tự. Ngôi chùa cũ kĩ này, thật ra lại là Trung tâm Phật giáo của cả Đại Nam. Ngọn núi nhỏ này, thuộc dãy Trường Long, cũng mang tên là núi Minh Nguyệt.

Trong chính điện của ngôi chùa, tiếng tụng kinh đang vang lên.

“Bồ tát quán tự tại khi hành Bát nhã ba la mật đa sâu xa, soi thấy ngũ uẩn đều là không, vượt qua mọi khổ ách.

Xá Lợi Tử! Sắc chẳng khác Không, Không chẳng khác Sắc, Sắc tức là Không, Không tức là Sắc; Thọ, Tưởng, Hành, Thức cũng lại như vậy...”

Một tiếng bước chân khẽ khàng bước vào khuôn viên ngôi chùa. Tiếng tụng vẫn vang vọng.

“...Yết đế, yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, Bồ đề, Tát bà ha!”

- Một câu kinh thật quen thuộc.

Bài tụng đã kết thúc, giọng nói lại vang lên. Là Vương Vũ Hoành, ăn mặc thường phục, ung dung đứng nơi cửa điện.

- Đại Thiền Sư, Vũ Hoành ta đến viếng mộ tổ tiên, không làm phiền ngài chứ?
Tiên Đế qua đời 10 năm trước, vì tuổi già. Các đời Tiên Đế của Đại Nam, đều được chôn cất tại Minh Nguyệt Tự.

Các đời Đế Vương Đại Nam, rất thực dụng, dù với xác của bản thân mình, cũng rất so đo tính toán.

Không hoả thiêu, vì hoả thiêu sẽ làm phân huỷ protein, vô cùng lãng phí. Không thuỷ táng, thuỷ táng sẽ làm ô nhiễm nguồn nước. Chỉ được phép chôn, và không dùng quan tài. Không được bốc mộ, mà chờ phân huỷ. Ít ra, khi chết, cũng có thể trở thành phân bón nuôi cây, như vậy, sẽ không phí phạm.

Nam Đế là vị trí quyền lực bậc nhất thế giới, cái chết của một Nam Đế, còn mang tới những tác động vô cùng kinh khủng lên cục diện thế giới, ấy vậy mà, bọn họ, còn quan tâm tới chút protein để nuôi cây.

Cái gọi là thực dụng đến tận cùng, cũng chỉ có vậy mà thôi.

Mộ của Tiên Đế, nằm sau chân núi, rất đơn giản, không cầu kì, còn không có một nấm đất, chỉ có một bia đá nhỏ, khắc lên vài con chữ đã mờ. Mộ của những đời Nam Đế trước, cũng đều như vậy.

Thống trị một phần ba thế giới, tới lúc ra đi, lại giản dị tới vậy.

- Bệ hạ không cần thắp hương sao? - Đại Thiền sư đi theo Vương Vũ Hoành, cất giọng hỏi hắn. Đại Thiền sư đã rất già, gương mặt hiền hậu.

- Phật giáo chính tông, có vụ thắp hương sao? - Vương Vũ Hoành bĩu môi hỏi lại.

- Phật giáo Đại Nam, vốn cũng không phải chính tông. Bệ hạ biết đó, người ở nơi đâu, Đạo ở nơi đó. Đạo sinh ra là để phục vụ người. Người Đại Nam thích thắp hương, chùa của Đại Nam cũng phải bán hương. Đạo mà xa rời con người, thì Đạo trở thành vô nghĩa. Hơn nữa, bát hương của người Đại Nam, hội tụ đủ Âm Dương Ngũ Hành, chứa cả thiên địa, cũng rất đáng để chiêm nghiệm.

- Khà khà, dưới con mắt của khoa học, thắp hương là để người ta có thể hít lấy khói hương ấy, khói hương sẽ kích thích não bộ của con người dễ dàng bước vào trạng thái vô thức. Vương tộc ta, lại rất không coi trọng cõi vô thức.

- Thắp hương, cũng là một hành động để tưởng nhớ người đã khuất. Chỉ cần trong lòng Bệ hạ nhớ về Tiên Đế, có hương hay không, cũng không quan trọng.

Vương Vũ Hoành cúi xuống, vuốt lên tấm bia đá.

- Ha, ta thường nhớ về một con người, qua những việc mà họ đã làm, qua những gì mà họ để lại, ta thường không nhớ về một con người qua những khái niệm mơ hồ. Ngài có biết, vì sao sau mười năm, ta mới tơi nơi đây không? Vì sau mười năm, ta mới bắt kịp được những diễn biến mà cha ta để lại.

Hắn đứng dậy, nhìn lên tảng đá phía sau. Tảng đá rất lớn, nhưng trên đỉnh, lại rất bằng phẳng.

- Vậy ra, đây là bàn cờ đá nổi tiếng của bản tự?

- Đúng vậy. Tiên Đế, cha của Bệ hạ, và Tiên Đế đời trước nữa, lão nhân gia cũng rất thích đánh cờ tại đây.

- Thiền sư đã chứng kiến ông nội ta đánh cờ?

- Đúng vậy, khi đó Tiên Đế cha của ngài vẫn còn đang được gửi để tu tập trong chùa, ta và ngài còn mới mười mấy tuổi, đã được chứng kiến lão nhân gia chơi cờ.

- Chà, không biết đối thủ của ông nội là ai?

- Là một giáo viên cấp 3, không nổi tiếng, cũng chẳng thành đạt, lúc đó mới 30 tuổi, chính là người mà Bệ hạ vô cùng quen thuộc.

- Là Phạm Viết Phương sao?

- Đúng vậy, thí chủ Phương, đã chơi cờ với hai đời Tiên Đế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play