Chương 778: Là đến phá game
Vũ Đăng Phiên mặt vênh 45 độ khệnh khạng dẫn đầu phái đoàn Trúc Sơn. Mai Trung Hựu cũng rất biết ý mà bước lên chào đón hắn. Kể cả Chưởng môn Cúc Sơn và Tùng Sơn cũng chỉ được tiếp đãi đến mức đấy là cùng, đằng này đối phương còn chỉ là Đệ Tam Vị.
Cái này kì thực cũng khó nói. Dẫn đoàn Trúc Sơn lại không phải Chưởng môn, theo phép tắc thì Mai Trung Hựu vẫn phải đứng dậy đón mừng. Chào hỏi Vũ Đăng Phiên xong, lão cũng phải quay qua xã giao vài câu với Đệ Nhị Vị Đường Thái Nguyên đang nhàn nhã bước tới phía sau.
Đường Thái Nguyên so với Mai Trung Hựu cũng là bậc cha chú, bối phận cao hơn, chiến tích năm đó trong Vu Linh Đại Chiến cũng khiến người ta phải khiếp sợ. Mai Trung Hựu đối với Đường Thái Nguyên cũng là ba phần e dè, bảy phần đề phòng.
Không lôi kéo được Đường Thái Nguyên về phe mình, kì thực có chút đáng tiếc, nhưng điều ấy cũng không bất ngờ. Điều khiến Mai Trung Hựu nể phục ở ông ta âu cũng là lòng tín niệm và kiên định này. Người khó đối phó như vậy, bớt phải đối đầu đi 1 năm thì đỡ phiền não 1 năm. Bớt được 20 năm thì sung sướng được 20 năm.
Đúng vậy, Mai Trung Hựu vô cùng tán đồng với Vũ Đăng Phiên ở 1 điểm: Đường Thái Nguyên “chim cút” càng sớm càng tốt.
Sáp nhập Tiên Phái thành công, Mai Trung Hựu danh chính ngôn thuận ngôi lên ghế minh chủ, đương nhiên cũng không trơ trẽn bạc đãi công thần. Đãi ngộ đối với Đường trưởng lão hẳn không thể tệ bạc, chỉ cần “bế” được lão rời khỏi vũ đài này, hắn tiếc gì dăm ba kho gia tài châu báu chứ? Nói không ngoa, lão Đường có khi sẽ còn giàu có hơn mấy chục năm làm Trưởng lão "liêm khiết" trên Trúc Sơn ấy chứ.
Mai Trung Hựu vừa chào hỏi, vừa quan sát vị lão tướng này. Vẫn như ngày đó, vẫn là gương mặt không vui không buồn, chẳng thể dò được nông sâu. Vẫn là 1 con bạc đáng gờm. Lão có thể đã buông tay rời bàn, cũng biết đâu vẫn còn ẩn giấu hậu chiêu, thực trong hư, hư trong thực, ngươi có thể bớt đi 1 giây 1 phút đề phòng con người này hay sao?
Đúng thế, lại thêm 1 giây 1 phút phiền não. Vì lão già này vẫn còn trong cuộc chơi.
- Ha ha ha! Tiểu Mai, khỏe chứ?!!!! Ha ha, lâu không gặp, sao mi già khọm đi nhiều như vậy???
Giọng nói oang oang cất lên khiến tất cả mọi người trong hội trường đều phải giật mình 2 lần, lần đầu là vì âm lượng lớn đột ngột, lần 2 là vì nội dung câu nói. Tiểu Mai, là đang nói tới vị sắp sửa trở thành Minh chủ của Tứ Đại Tiên Phái hay sao?
Bước lên trước đoàn người Trúc Sơn là 1 thân hình đồ sộ như hộ pháp, nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn mà bá vai bá cổ Mai Trung Hựu.
- Lại còn đạo mạo quắc thước cái gì?! Sao dạo này hom hem ốm yếu thế này? Lao lực quá à? Sao? Có còn đi Mai Sơn Quận chơi gái đều chứ hả? À, hay là cái Vũ Túc Lâu ngừng dịch vụ “đó” rồi, nên cũng không tha thiết nữa hả? Nhưng ở đó chẳng phải vẫn còn bà chủ hay sao? U80 rồi, nhưng biết đâu gu mi lại mặn…
- Hàm hồ!!!!!!!! 1 tên quản lý Tạp vụ, lại dám bát nháo ở đây?!
Mai Trung Hựu còn chưa kịp tím tái mặt mũi, 1 trưởng lão của Mai Sơn Phái đã tức giận lao lên. Thiên Nhân Cảnh trung kì, tương đương với 4 bằng Tiến sĩ, Chiến lực như rồng cuộn mà bung ra.
Bốp!!!
Diễn biến quá đường đột, Vũ Đăng Phiên ngay gần đó còn chưa hiểu chuyện gì, Đường Thái Nguyên thì vẫn giữ gương mặt bàng quan không cảm xúc. Chỉ thấy Trương Đại Vệ bằng 1 tốc độ nhanh đến khó tin, 1 tát vả vị Trưởng lão kia bẹp dí xuống sàn.
- Quản lý Tạp vụ, thì cũng là Đường chủ Trúc Sơn Phái, ta và chiến hữu cũ từng vào sinh ra tử, nay hạnh ngộ tay bắt mặt mừng, cớ gì đến lượt cắc ké như ngươi hỗn hào?
Trương Đại Vệ gương mặt cũng chẳng lấy gì làm tức giận, lại có chút dáng vẻ trưởng bối dạy đời, cúi xuống trỏ ngón tay thẳng vào nạn nhân vừa bị hắn cho 1 tát mà hùng hồn nói. Tướng hắn đã to béo, nay lại cúi xuống thấp, lưng cong lại, bụng phệ ra, nọng cằm xếp thành mấy lớp, dáng vẻ cực kì tức cười.
Nhưng chẳng ai dám cười.