Chương 768: Gom hết lên sân

Kim Tinh Võ Hội, sự kiện đã có lịch sử 3016 năm tại Bắc Hà Lãnh thổ, do đích thân Bắc Hoàng đời thứ nhất Hà Linh Vũ khởi xướng. Đại chiến 1000 năm kết thúc với chiến thắng dành cho nhân loại, Bắc Hà Lãnh thổ cũng được ra đời, cũng giống như Đại Nam, định hướng việc học tập làm gốc rễ, chính thức mở ra thời đại khát cầu Tri thức của nhân loại.

Nhiều người nói rằng Hà Linh Vũ và Vương Nhất Quan từng đồng thuận nhau trong việc mở ra thời đại Tri thức, nhưng phương pháp lại bất đồng. Vương Nhất Quan quan niệm Tri thức là thứ có thể bị phủ định bởi chính nó, và việc học tập nghiên cứu là để phủ định lại những thứ đang có, mở ra cái mới. Ông ta gọi thứ đó là Khoa học, 1 loại Tôn giáo đặc biệt khác hoàn toàn những Tôn giáo đang tồn tại, 1 loại Tôn giáo có thể chấp nhận cái sai của chính mình để không ngừng tiến hóa. Trong Khoa học, không có thứ gọi là Tín niệm vĩnh cửu, chỉ có sự nghi hoặc, chỉ có tâm thái sẵn sàng phủ định tất cả.

Hà Linh Vũ lại cho rằng, Tín niệm là cốt lõi của việc tầm Đạo. Kẻ tu học không có niềm tin vững vàng, sẽ lạc lối trong muôn vàn đại đạo. Tu học không phải chỉ để bất chấp tất cả tìm tới Chân lý, mà còn để hoàn thiện chính mình. Chân lý là 1 ánh sao chỉ hướng cho kẻ tìm Đạo, nhưng không phải là cái đích thật sự cần hướng tới, mà thông qua việc tìm tới Chân lý, con người ta mới hoàn thiện được Chân Thiện Mỹ của chính mình. 1 xã hội tìm kiếm Chân lý là 1 xã hội hướng về tương lai, nhưng tương lai ấy phải tươi đẹp và hài hòa, chứ không phải 1 bãi rác thải của những lần phủ định lẫn nhau, của công nghệ mới soán ngôi công nghệ cũ, của những cuộc thanh trừng và sát phạt về mặt tư tưởng, của sự cấp tiến và bảo thủ.

Kim Tinh Võ Hội chính là sự kiện đầu tiên để Bắc Hoàng công bố tư tưởng ấy: lấy Đức làm chủ trương, lấy Đạo làm phương pháp, lấy Chân lý làm đích đến. Hà Linh Vũ công nhận muôn vàn đại đạo trong thế gian đều là Chính Đạo, không có thứ gọi là bàng môn tả đạo, không có đúng sai, chỉ cần lấy thấu cảm được cái Đức của Hiền Nhân, và không quên mục đích tối thượng mưu cầu Chân lý tuyệt mĩ, tất thảy đều sẽ được Bắc Hà Lãnh thổ công nhận và bảo hộ.

Khoa học của Đại Nam cố nhiên cũng là 1 đại đạo được Bắc Hà công nhận, nhưng nó không thể độc tôn như phương pháp duy nhất để tìm ra Chân lý. Khoa học tại Bắc Hà có phát triển, nhưng do đặc tính văn hóa, nó bị pha trộn với những tín ngưỡng khác, tạo thành 1 thể loại có thể coi như “Bán Khoa học”, hay nặng nề hơn, như cách người Đại Nam vẫn gọi, “Ngụy Khoa học”.

Biểu hiện của loại hình Bán Khoa học này, có thể thấy như việc xây dựng công trình bằng cách ca hát với kim loại, chế tạo máy bay theo cơ chế của Phi Hành Khí cổ đại, hay sáng chế ra tên lửa chạy bằng năng lượng… tâm linh, v.v… 1 Thạc sĩ Y Dược hiện đại của Bắc Hà có thể phân tích ra tất cả các hóc môn và cơ chế sinh học của cơ thể gây ra các triệu chứng của bệnh nhân, nhưng sẽ không quên dặn dò người bệnh giữ cân bằng về Nhiệt và Hàn trong cơ thể, hoặc phải thường xuyên tụng niệm thần linh để tâm bệnh tiêu tán.

===

Kim Tinh Võ Hội trải qua 3 thiên niên kỉ được bền bỉ duy trì, đã trở thành truyền thống không thể thiếu của nền Văn hóa Bắc Hà. Đây là 1 trong những sự kiện lớn nhất năm. Không chỉ là nơi giao lưu trao đổi giữa tất cả các Học viện trên toàn quốc, cũng không dừng lại là cuộc tranh đua trên Phượng Hoàng Bảng. Kim Tinh Võ Hội giống như 1 lần tụ họp của các Đại Đạo, để tìm xem kẻ nào đã bước đi những bước xa hơn trên hành trình tìm tới Chân lý.

Ngoài ra, Kim Tinh Võ Hội cũng sẽ có hạng mục khảo hạch tư cách Thạc sĩ, dù chỉ là 1 phần phụ không mấy ai quan tâm của sự kiện, nhưng về mặt chính trị mà nói, luôn phải duy trì. Bởi như đã nói, muôn vàn Đại Đạo, hướng đi khác biệt, nhưng chung quy vẫn nằm dưới sự kiểm soát của Triều đình. Muốn kiểm soát, đương nhiên phải đồng bộ về tiêu chuẩn chứng nhận trình độ. Không thể để mỗi gia phái thích phong thế nào thì phong, Đế quốc cần 1 hệ thống đánh giá chung cho tất cả. Trong đó, quan trọng nhất đương nhiên là phân định Cử nhân và Thạc sĩ.

Chứng nhận Thạc sĩ thì có nhiều cơ hội, nhưng cũng khá nhiều người sẽ chọn Kim Tinh Hội làm nơi tham gia khảo hạch. Nhiều người đồn thổi nhau rằng khảo hạch lấy bằng cấp ở Kim Tinh Hội sẽ dễ dàng hơn, vì sự kiện lớn thì thường quan liêu hơn, dù sao cũng chỉ là hoạt động phụ không quá quan trọng. Nhiều người lại không phải tinh anh hay thiên kiêu gì, không có cơ hội tỏa sáng trong các sự kiện chính, nếu muốn mượn Kim Tinh Hội để thể hiện chút tài năng của mình mong lọt vào mắt xanh các nhà tuyển dụng, chỉ có thể tận dụng khảo hạch Cử nhân Thạc sĩ mà thôi.

Khảo hạch được tổ chức xuyên suốt sự kiện, từ những ngày đầu tiên khi mà lễ khai mạc còn chưa bắt đầu. Là sự kiện phụ không được quan tâm nhiều lắm, nhưng vì tiết mục chính còn chưa dọn ra, khách đến tham quan lại đã nhiều, không có gì xem, nhiều người cũng sẽ tới xem khảo hạch coi như giết thời gian.

Biết được tâm lý ấy, đa số những người muốn tham gia cũng đều sẽ chọn thời gian này để nhận được sự chú ý.

Chỉ riêng ngày hôm nay, có đến 726 người đến đăng ký khảo hạch Thạc sĩ.

- Thạc sĩ mà nhiều như rau ngoài chợ vậy à?

Trong văn phòng đặt phía trên Nhà thể chất lớn được trưng dụng cho khảo hạch, Đinh Kiến Châu chán nản lầm bầm.

Vâng, là chủ khảo Đinh Kiến Châu đích thực, người năm nào có “vinh dự” được Hà Chí Thương mượn thân phận để tới Hải Thành. Hà Chí Thương xưa nay đều nổi tiếng là kẻ nhân nghĩa, được vinh hạnh cho hắn nhờ vả 1 lần, dù thân là kẻ làm tôi, chút chuyện ấy chẳng đáng được coi là ân nghĩa, nhưng ngươi vẫn sẽ được Bắc Hoàng trả nghĩa bằng rất nhiều ân huệ.

Đinh Kiến Châu chỉ là năm đó bí mật cho Bắc Hoàng mượn thân phận, còn bản thân thì chịu khó ngoan ngoãn nằm yên 1 chỗ mà thôi, nhưng hắn cũng vô cùng biết thân biết phận. Tới khi sự kiện năm đó kết thúc, được thả ra ngoài để yết kiến Bắc Hoàng, hắn đã sụp lạy khấn bái, sẵn sàng đem cả gia đình ra thề sẽ không hé răng nửa lời về chuyện này, thành khẩn tạ ơn Bắc Hoàng Điện hạ, cảm tạ phúc đức 100 đời tổ tiên nhà họ Đinh mới được 1 ngày có diễm phúc để đền đáp ân đức Điện hạ. Thậm chí hắn còn tự nguyện cầu xin được thôi miên để tẩy não hoàn toàn những chuyện đã xảy ra.

Hà Chí Thương nhìn kẻ thức thời trước mắt, nở nụ cười hài lòng. Đinh Kiến Châu năm đó chỉ là 1 nhân viên trong Sở Giáo dục ở Thủy Hành Kinh, chức vụ nhỏ nhoi, hậu thuẫn không có, nếu không vì biến cố này khéo cả đời còn chẳng có diễm phúc được bái kiến Bắc Hoàng. Nhưng như văn hóa vùng đất này vẫn nói, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, kẻ anh hùng không sợ bản thân phải cúi đầu, chỉ e không có thiên thời để mình có cơ hội được cúi đầu. Khi ấy, thời đã tới, Đinh Kiến Châu cản không kịp.

Cách hành xử năm đó của Đinh Kiến Châu được Hà Chí Thương rất ưa chuộng. Mấy biện pháp tẩy não gì đó đã chẳng còn cần thiết, Bắc Hoàng luôn ưu tiên lấy nhân nghĩa mà đối đãi người. Đinh Kiến Châu chẳng những được thưởng tài vật phong phú, mà đường quan lộ cũng xán lạn huy hoàng.

Được điều từ Thủy Hành Kinh về Kim Hành Kinh làm Chủ khảo khảo hạch Thạc sĩ, đã là bước nhảy lên mây, tưởng chừng đời này hắn cũng không còn nguyện ước nào hơn.

- Đông như vậy, khảo hạch đến bao giờ cho đủ? - Một vị giám khảo khác ngồi trong phòng lên tiếng.

- Khảo hạch Thạc sĩ kì thực cũng không quá quan trọng, chỉ tiêu cũng dư dả. - Đinh Kiến Châu hời hợt lướt qua danh sách - Đông thế này, khán giả đến xem cũng nhiều, chi bằng… gom hết lên sân cho oánh lộn 1 lượt luôn đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play