Chương 729: Tuyệt đối không quên

Sát ý rõ mồn một của Cao Anh Kỳ khiến cho người ngoài còn có thể cảm nhận được, huống hồ là kẻ nhạy bén với sát khí như Vương Thành Văn. Thứ sát khí sắc bén lạnh buốt kia, cùng với hơi nóng càng ngày càng trở nên đáng sợ trong Thịnh Hỏa Lâm, càng khiến cơ thể vốn đang thương tổn nghiêm trọng của hắn khó chịu muôn phần.

1 chút Khí lực mới điều hòa lại được, đều đã theo hòn đá kia mà bay đi mất rồi. Hiện giờ Khí lực trong cơ thể hắn đang nằm ở trạng thái đáng báo động: cả 2 vòng tuần hoàn lớn nhỏ đều đã kiệt quệ, nhưng vòng tuần hoàn nhỏ lại vẫn như hố đen tham lam đòi hút thêm Khí. Không còn Khí lưu trong nội thể, hố đen này dường như muốn hút lấy toàn bộ năng lượng đang nuôi dưỡng từng tế bào cơ thể hắn. Sức hút dù rằng rất nhỏ, nhưng là 1 chiều không thể vãn hồi.

Hắn thật sự cần điều hòa lại Khí trong cơ thể, nhưng hiện tại, điều ấy còn quá xa xỉ. Đừng nói tới nội thương trong người, đến tính mạng mình còn giữ được hay không cũng là điều khó nói.

Khi Cao Anh Kỳ lừ lừ quay người lại, Văn biết thời khắc sinh tử đang đón đợi mình chỉ còn tính bằng giây.

Muốn mở miệng giải thích gì đó, hắn đã chẳng còn sức. Hơn nữa, hắn không biết phải giải thích điều gì với đối phương.

Muốn chạy, như lời mẹ dặn, đánh không được thì chạy, hắn cũng đã chẳng còn khả năng chạy.

Dường như trong tất cả những phương án hắn có thể nghĩ tới, 1 phương án xem chừng bất khả thi nhất, khó khăn nhất, nhưng kì thực lại là phương án duy nhất cho hắn khả năng sống sót.

“Đánh bại đối thủ trước khi đối thủ ra đòn.”

Đây chính là yếu quyết đầu tiên hắn được học, từ 1 sát thủ chân chính.

Chỉ có điều, không phải hắn chưa từng thử. Cú húc ban nãy đã là toàn bộ sức mạnh hắn có thể bung ra, nhờ 1 giây phút bộc phát nào đó. Hòn đá khi nãy hắn cũng đã thử tái hiện lại lần ném đá vào con chim, nhưng hiệu quả chẳng còn được như mong đợi. Với tình trạng cơ thể hắn hiện tại, thực sự không còn phương pháp tạo ra sát thương đủ lớn.

“Mau chạy đi”

Trong giây phút cuối cùng, hắn liếc mắt nhìn con rắn, cố gắng truyền đạt ý niệm này. Mau tranh thủ giây lát này mà bỏ chạy đi. Tôi không muốn ông mất mạng cùng với tôi.

Soạt!!!!

Ánh kiếm xanh biếc của Cao Anh Kỳ đã lướt tới, vẽ trong không trung 1 đường cong mỹ miều tới mê người.

Bằng chút phản xạ cuối cùng, Văn thụp người xuống, chỉ kịp né đi 1 cú đâm trí mạng. Lưỡi kiếm lạnh buốt vương máu nóng của Xích Huyết Mãng đâm toạc vai hắn, truyền tới cho hắn cơn đau tê dại.

- Hử?

1 kiếm này bị né được, cũng đã ngoài dự liệu của Cao Anh Kỳ. Mất đâu đó chưa tới 1 tích tắc bất ngờ, hắn xoay người giữa không trung, lưỡi kiếm lại vẽ 1 vòng chém xuống, thao tác duy mỹ tới cực độ, liền lạc như nước chảy mây trôi, khiến đám đàn em đứng ngoài cũng phải trầm trồ thán phục.

Xèooooo!!!!

Không được tiêu sái tuấn vũ như Cao Anh Kỳ, Vương Thành Văn trông như cuống quýt tay chân, tác phong cục mịch nặng nề. Hắn chẳng chút hoa mỹ, buông người ngã thẳng xuống nền đất. Vừa tiếp đất, hắn ngay lập tức lăn mấy vòng, cố gắng tiếp xúc với càng nhiều Thịnh Hỏa Diệp càng tốt. Lá cây ngay lập tức bốc khói nghi ngút, tạo nên 1 màn sương dày.

1 kiếm này lại chém vào thinh không.

Cao Anh Kỳ điên cuồng đưa mắt nhìn qua lớp khói, không biết tên Tạp Vụ kia đã trốn đi đâu.

Mình tiêu sái tới vậy, hoa mỹ tới vậy, cuối cùng lại thành ra bộ dạng thế này, mù mịt trong đám khói, chém không chết nổi 1 tên Tạp Vụ, là cỡ nào nhục nhã?

Trong cơn tức giận, hắn vung kiếm chém mấy đường xung quanh, nhưng lưỡi kiếm chẳng chạm được vào kẻ cần tìm. Sau đó, bớt đi chút máu nóng, hắn mới nhận ra mình đang cư xử y như 1 con lừa. Chậm trễ mất vài giây, hắn mới kịp thi triển Thuật Pháp.

Chẳng phải thử thuật pháp gì cao sang, đơn giản dùng 1 loại định chế vô cùng sơ cấp tiểu học để xua tan làn khói mà thôi.

Tới khi khói đã tán, chỉ nhìn thấy phía xa từng lớp lá cuồn cuộn đụn lên thành đợt sóng triều, nhìn kĩ lại mới thấy là con Xích Huyết Mãng đã chở tên Tạp Vụ kia chạy mất.

- Chuyện này… là thế nào?



Đám đàn em cũng ngơ ngác ngẩn người. Chúng tự biết mình chỉ là hàng cắc ké trong Tiên phái, kiến văn không sâu rộng, nhưng kỳ ngộ ngày hôm nay cũng thực sự khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.

Tam Dị Ngân Bàng đi săn Xích Huyết Mãng, bị bốc cháy mà chết. Giữa Thịnh Hỏa Lâm lại gặp phải 1 tên Tạp Vụ khùng khùng điên điên, không mở miệng nói 1 câu nào, cứ như điên như dại mà gây sự với thiên kiêu của môn phái? Và rồi, trong cơn nguy cấp, Xích Huyết Mãng lại cứu tên đó mang đi?

Chúng lại đưa mắt nhìn quanh để xác nhận. Nơi này là Thịnh Hỏa Lâm, giữa ban trưa trời nắng, đâu phải U Linh Trúc Lâm lúc nửa đêm, cớ gì lại xảy ra chuyện quỷ dị khó tin như vậy?

- Đại ca… Chuyện này…

1 tên ấp úng mở miệng, đám còn lại thì im re chẳng dám hó hé. Thực sự phải chứng kiến sự vụ vừa rồi là 1 điều quá không may mắn đối với chúng. Nếu cư xử không khéo, coi như mọi mối quan hệ gây dựng được với Cao Anh Kỳ đều đi tong.

So với đám nịnh bợ sun soe này, khí độ của Cao Anh Kỳ suy cho cùng vẫn cao hơn 1 bậc.

- Thịnh Hỏa Lâm mà, chuyện kì dị xảy ra trong này đâu phải ít. Chuyện vừa xảy ra thực sự quá hiểu biết nông cạn của chúng ta. Là ảo giác do rừng già gây ra, hay 1 thế lực siêu nhiên nào đang chơi đùa chúng ta? Có lẽ là quỷ, cũng có thể là thần. Cao mỗ chưa học hành đến nơi đến chốn, việc này thật sự phải đem hỏi ý kiến của Sư phụ. Chuyện lạ lùng vừa rồi nếu chưa có kết luận rõ ràng, các vị cũng đừng kể ra ngoài, tránh gây hoang mang cho môn phái. Ngày hôm nay các vị đồng hành cùng Cao mỗ thật quá vất vả rồi, để Cao mỗ đền đáp chút đan dược, Thịnh Hỏa Lâm đã nguy hiểm tới vậy, chúng ta cũng không nên nán lại lâu.

Đám đàn em nhẹ nhàng thở khẽ 1 hơi. Đúng là thiên chi kiêu tử, danh gia vọng tộc, được nuôi dạy đàng hoàng, cách đối nhân xử thế cũng thật sự xuất chúng.

- Đúng thế, đại ca. Chuyện lạ lùng trên đời thật sự có quá nhiều. Ngày hôm nay chúng ta coi như được mở rộng thêm tầm mắt.

- Đại ca, tiểu đệ đoán vừa rồi là 1 loài xác sống, bị kí sinh trùng trong Thịnh Hỏa Lâm điều khiển. Kể cả con Xích Huyết Mãng có khi cũng vậy, Ngân Bàng vì lỡ uống máu rắn, lo sợ kí sinh trùng chiếm hữu thân xác phi phàm của mình, nên quyết định tự thiêu để bảo toàn uy phong…

- Xì! Giả thuyết bậy bạ.

- Vậy ngươi có cao kiến gì hay?

- Thì như đã phỏng đoán ban đầu đấy, tên đó bị sức nóng trong rừng làm cho phát điên rồi. Con rắn kia cũng thế, sống lâu trong khu rừng nóng như lò thiêu này, hẳn đã điên sẵn từ đầu. Lũ điên đồng bệnh tương lân, cứu lẫn nhau mà thôi…

- Ta thì lại nghĩ, cái kia đúng là xác sống thật, nhưng là do Xích Huyết Mãng chích nọc vào người để điều khiển, làm mồi nhử để săn thêm người…

- Các vị! - Cao Anh Kỳ lên tiếng - Chuyện này nên dừng tại đây thôi. Mọi thảo luận đều khó mà mang lại kết quả. Hãy cứ để các trưởng bối trong môn phái đưa ra quyết định. Tiêu Thần, Trần Minh, Vũ Quang Đạt, Hàn Tiểu Di, các vị hôm nay đã vất vả cùng Cao mỗ rồi. Ân tình này Cao mỗ tuyệt đối không quên.

Đám đàn em vừa bị nhắc tên từng người đều đồng thời im miệng. Cao Anh Kỳ nói tuyệt đối không quên, tức là nếu chuyện này bị đồn thổi ra ngoài, 4 cái tên này sẽ nằm trong danh sách thù hận hàng đầu của hắn. 4 đứa này lăn lộn trên Trúc Sơn cũng đã lâu, những chuyện này cũng không đến mức ngô nghê. Rốt cuộc, cả đoàn cứ thế lặng lẽ rời khỏi khu rừng.

Còn Cao Anh Kỳ, sát ý trong lòng hắn vẫn chưa vì vậy mà nguôi ngoai. Tên Tạp Vụ khốn kiếp đó, chỉ cần gặp lại, hắn sẽ phanh thây tên đó làm trăm mảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play