Chương 727: Lời tạm biệt

Có Mai Sơn Phái địa vị vững như bàn thạch chống lưng, nhưng Vũ Đăng Phiên cảm thấy Kim Tinh Hội kì này cũng không thể để Luyện Dược Đường của lão phải mất mặt.

Mọi kì vọng đều dồn cả lên người Cao Anh Kỳ. Phí chút công sức luyện chế cho hắn 1 viên Thiên Đỉnh Tán Hoàn Đan, cũng chẳng phải 1 phen đầu tư vô ích. Cao Anh Kỳ đạt được thành tích cao tại Kim Tinh Hội, Mai Trung Hựu sẽ càng đối với lão thêm vài phần kính nể, ít đi vài phân coi thường.

Thiên Đỉnh Tán Hoàn Đan, với nguyên liệu không thể thiếu là nọc độc của Phần Thiên Xích Huyết Mãng trong Thịnh Hỏa Lâm, có dược tính hóa tán Khí Lực trong Nội Đan. Khí Lực sau khi hóa tán sẽ được tàng trữ khắp 48 huyệt đạo trong cơ thể, tùy thời có thể sử dụng phương pháp vận Khí đặc trưng mà ngưng tụ về.

Dược tính này làm chậm trễ quá trình Tụ Đan để độ kiếp, làm giảm đi phần nào tiến trình bước vào Thiên Nhân Cảnh, nhưng bù lại, quãng thời gian phân tán Khí Lực càng lâu, tới khi quy khí hoàn đan, 1 hiệu ứng bù trừ sẽ nảy sinh, khiến Nội Đan phình trướng trong chốc lát, tạo nên sức mạnh khủng khiếp chẳng kém gì Thiên Nhân Cảnh.

Đây chính là con át chủ bài tối hậu mà Vũ Đăng Phiên đã để dành suốt hàng chục năm, chỉ chờ đợi thời cơ thích hợp để sử dụng. Lịch sử mấy trăm năm Đấu Pháp Đại Hội, thủ đoạn tăng cường chiến lực nhiều không sao kể xiết, nhưng 1 phương pháp bá đạo giúp 1 kẻ Tụ Đan Cảnh đạt tới chiến lực Thiên Nhân tức thì như vậy, tuyệt đối chưa từng xuất hiện.

Dựa vào thực lực của Cao Anh Kỳ, cộng thêm tột cùng may mắn, liệu còn có thể nào… vô địch được hay chăng??? Vũ Đăng Phiên chưa dám mơ xa tới vậy, nhưng vẫn là có chút nhen nhóm hi vọng, ai cấm ngươi được mơ 1 giấc?

===

Đan dược còn chưa bắt tay vào chế luyện, ngay từ khâu tìm kiếm nguyên liệu, đã xảy ra bất trắc thế này.

Khi Cao Anh Kỳ chạy tới nơi, khắp khu rừng đã sực nức mùi thịt nướng. Con Tam Dị Ngân Bàng yêu quý của sư phụ đã chìm trong lửa, 8 sợi lông bạc bị thổi bay phất phơ giữa nền trời, ám muội khói đen.

Cách không xa bên đốm lửa đang phừng phực cháy ấy, 1 con trăn lớn đang cuộn người quanh 1 thiếu niên ăn mặc trang phục Tạp Vụ Đường. Trên đầu và cổ con trăn còn hiện rõ những vết thương do vuốt Ngân Bàng gây ra, 1 bên mắt còn đang rỉ máu.

Con trăn này hiển nhiên là Phần Thiên Xích Huyết Mãng, kích thước không nhỏ, hẳn đã sống được ít nhất 500 năm, cũng là 1 nguyên liệu vượt xa yêu cầu ban đầu mà sư phụ hắn đề ra. Cao Anh Kỳ cũng chỉ thả Ngân Bàng phía ngoài bìa rừng, khó mà ngay lập tức tìm kiếm được 1 con Xích Huyết Mãng to lớn tới vậy. Tuy vậy, Xích Huyết Mãng mới 500 năm tuổi chưa thể coi là mối đe dọa với Tam Dị Ngân Bàng, cần 1 con trăn gấp đôi tuổi thọ mới có chút cơ hội sống sót trước móng vuốt của loài chim này.

Hắn nghiến răng. Dù chưa thể lý giải vì nguyên nhân gì khiến Ngân Bàng bốc cháy (cứ tạm coi như con Xích Huyết Mãng kia bằng cách nào đã hạ được Ngân Bàng), thì chuyến săn nguyên liệu này đã lỗ nặng. Bị sư phụ chửi mắng đã là chuyện không tránh khỏi, nhưng ít nhất cũng cần hoàn thành mục tiêu ban đầu, ít nhiều xoa dịu đi cơn thịnh nộ của lão già đó.

- Mặc kệ mày là trăm năm hay nghìn năm, đã thương tích tới vậy rồi, ngoan ngoãn trở thành nguyên liệu luyện đan của tao đi.

Nói rồi, Cao Anh Kỳ rút thanh kiếm ngang hông, bằng 1 thao tác điêu luyện mà liệng về phía trước. Thanh kiếm xoay ngang giữa không trung. Hắn nhún người nhảy lên, mũi bàn chân đạp chính xác vào giữa thanh kiếm, thân người nhẹ nhàng cưỡi lên thanh kiếm như vừa hạ xuống 1 tấm ván lướt. Thanh kiếm ngừng xoay, vẫn lơ lửng trên không, mũi kiếm chĩa thẳng về phía Xích Huyết Mãng. Con rắn ngẩng cao đầu, mở miệng lớn, chìa ra 4 chiếc nanh đầy đe dọa.



Cao Anh Kỳ khẽ rướn người, ngay lập tức thanh kiếm vọt về phía trước như 1 mũi tên, vạch ra 1 ánh xanh biếc giữa cảnh rừng ngập tràn sắc đỏ. Xích Huyết Mãng như cảm nhận được sự nguy hiểm, cũng bằng 1 tốc độ chuyển động nhanh tới khó tin, cần cổ như 1 ngọn roi đỏ vụt từng vụt trong không khí. Dư ảnh màu đỏ hòa lẫn vào từng đường uốn lượn màu xanh, những tiếng phầm phập của từng cú táp, tiếng kim loại chém qua lớp vảy dày, chỉ thấy trong tầng dư ảnh ấy tóa ra những vệt máu đen.

Kiếm của Cao Anh Kỳ đã chém nhiều vết thương lên xung quanh cổ rắn. Con rắn kiệt sức vì số lượng thương tích khổng lồ, dần dần giảm tốc độ rồi đổ gục xuống nền lá. Khói từ Thịnh Hỏa Diệp lại phừng phừng bốc lên. Cao Anh Kỳ lừ lừ tiến tới, kiếm đã thu về trong tay. Là học trò cưng của Đường Chủ Luyện Dược Đường, hắn đương nhiên am hiểu việc lấy nọc của Xích Huyết Mãng. Nọc độc của loài rắn này sẽ nhanh chóng bốc cháy và hóa thành luồng hơi nóng cực độc khuếch tán trong không trung ngay khi chúng chịu vết thương trí mạng. Đây có thể coi là hành vi tự vệ cuối cùng.

Cao Anh Kỳ là con người, không thể có khả năng kháng độc cao bằng bộ lông vũ như Ngân Bàng. Trước hắn, đã có nhiều Tu Giả trình độ cao cường đã phải nhận trái đắng này mà thiệt mạng. Và cho dù có kháng được làn hơi độc, nọc rắn cũng đã bay biến hoàn toàn, chẳng thể nào thu thập. Phương pháp thu thập chỉ có thể để con rắn chủ động cắn người, chủ động tiết ra nọc độc, nhưng cũng hung hiểm chết người. Cách thứ 2, theo đúc rút từ nhiều thế hệ luyện dược, là sử dụng kiếm sắc nhọn, đâm thẳng vào 1 vùng não bộ của Xích Huyết Mãng, làm nó tê liệt hoàn toàn bản năng đốt cháy nọc độc kia, từ đó dễ dàng thu lấy nọc độc như lấy nọc rắn bình thường.

Hắn bước tới, mũi kiếm xanh biếc đã vấy máu đen, đang bốc lên từng luồng khói khét lẹt, chầm chậm tìm trên đỉnh đầu con rắn nơi chính xác để đâm xuống.

Con Xích Huyết Mãng dường như ý thức được cái chết đã cận kề, nó giương con mắt đau đớn và mệt mỏi nhìn về phía người thiếu niên vừa mới cứu mạng nó.

Đây là lời tạm biệt.

Đúng lúc này, Vương Thành Văn vốn đang nằm gục dưới nền đất vì kiệt sức sau cú ném đá vừa rồi, chợt bò dậy bằng cả 4 chân, bằng 1 tư thế như lúc nhặt đá, gối phải giơ về phía trước, chân trái duỗi ra sau, uốn lưng ngửa cổ gào lên 1 tiếng. Tiếng gầm này như xuất phát từ sâu trong thanh quản, lại dường như không phải, vừa như 1 thứ âm thanh, lại vừa giống 1 loại chấn động, nó không còn là 1 luồng hơi được đẩy ra ngoài, mà còn là sự phẫn nộ không cách nào kìm nén.

Cao Anh Kỳ giật nảy mình quay đầu lại, chỉ thấy 1 bóng người đã lao tới.

Binh 1 tiếng va chạm, cả 2 đã ngã lăn xuống nền lá rừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play