Hắn đương nhiên chưa từng quên cái ngày định mệnh ấy. 1 buổi sáng yên bình ở 1 thôn làng nhỏ thuộc Giao Phong Thượng, 1 huyện làm nông nghèo nằm ở phía Tây Mộc Hành Kinh.
Vân Như Tài là con thứ 2 của 1 gia đình không lấy gì làm khá giả. Cha hắn đi cày ruộng thuê cho 1 người giàu trong thôn. Mẹ hắn ở nhà may vá kiếm thêm ít hào. Anh trai hắn hơn hắn 2 tuổi, đã bắt đầu đi học 1 thầy đồ. Nhờ cha mẹ hắn làm lụng và tích cóp mà cuộc sống cũng không tới nỗi khốn khổ.
3 huyện Giao Phong, Thượng, Hạ, Trung, cũng giống như nhiều nơi khác trong Tứ Vân Sơn, hưởng ơn phước từ Thần Mộc mà vô cùng màu mỡ tốt tươi. Đêm qua, Vân Như Tài nghe được cha hắn bàn với mẹ rằng đã tích cóp gần đủ 1 số tiền để mua đất, người chủ kia cũng đã đồng ý nhượng lại 1 mảnh nhỏ. Gia đình hắn từ nay về sau sẽ có thể sung túc lên rất nhiều.
Vân Như Tài thức dậy vào buổi sáng hôm ấy với tâm trạng phấn khởi hân hoan. Bầu trời mờ mờ sương sớm không còn khiến hắn ủ ê tâm trạng như mọi khi. Hắn yêu cả tiếng gà gáy của thím Ba cạnh nhà, cái tiếng gà gáy chết tiệt vẫn phá bĩnh giấc ngủ của hắn. Hắn thấy Dương thúc vác cuốc đi qua trước cửa nhà mình, cái lão họ Dương suốt ngày chửi mắng và kiếm cớ gây chuyện với trẻ con trong thôn. Hắn cất tiếng chào ông ta 1 tiếng rõ to, khiến ông chú cũng giật mình không hiểu thằng nhóc đang bị cái gì.
Hắn đột nhiên yêu luôn cái vườn hoa mà thím Ba trồng đối diện nhà hắn, cái vườn hoa mà mẹ hắn vô cùng căm ghét. Bà gọi nó là Nghiệp Hoa, thứ hoa mà theo truyền thuyết, sinh ra từ Ác Nghiệp của con người, chuyên nở trên xác chết và hút tử khí để trở nên đẹp đẽ hơn.
Cái thôn làng yên bình ấy lại tận hưởng 1 buổi sáng yên bình như bao ngày, bất chấp chiến sự đang diễn ra tại các vùng khác. Chẳng ai đoái hoài tới 1 thôn nhỏ xa xôi hẻo lánh như vậy.
Cho tới khi tiếng rầm rập vang tới từ phía Tây. Tiếng thôn dân nhốn nháo hoảng loạn. Tiếng người mẹ thất thanh gọi tìm hắn. Vân Như Tài tới lúc ấy mới hiểu ra, từ ngày hôm ấy cuộc sống của hắn vĩnh viễn sẽ không còn như xưa.Đó là ngày 60 vạn quân Vu giáo tập kết đánh vào 3 huyện Giao Phong, mà mãi về sau này Vân Như Tài mới hiểu, là để mở đường cho chiến dịch quét sạch các tông môn Tiên tộc ở Tứ Vân Sơn.
Lúc ấy, chiến sự ở mặt trận phía Bắc mới là khốc liệt nhất. Chẳng ai ngờ trong vòng 10 ngày, Cửu U Vu Phái và Lục Lăng Giáo, 2 giáo phái hiềm khích không đội trời chung bao nhiêu năm qua, lại có thể hợp tác với nhau điều động được 60 vạn quân vượt dãy Tam Quan mà đánh úp vào hậu phương của Tiên phái.
Tình hình phía Tiên phái lúc ấy ngàn cân treo sợi tóc. Phòng tuyến phía Tây liên tục thất bại nặng nề, trong vòng 3 ngày chắc chắn phải tan tác. Thắng lợi thực sự đã ở ngay trước ngưỡng cửa của Vu giáo.
Nhưng đối với Vân Như Tài, hắn nào có quan tâm tới ai thắng ai bại? Nửa số mái nhà trong thôn hắn đã hóa thành tro bụi. Nửa còn lại trở thành tửu điếm cho đám Vu sĩ vui chơi và đập phá.
Chúng cướp hết gạo trong kho nhà hắn, lấy sạch số tiền mà cha hắn dành dụm được. Và trong cơn tuyệt vọng ngăn cản hành vi khốn kiếp ấy, cha hắn đã bị chúng quây lại đánh cho 1 trận tê liệt cả người.
Để cứu cha hắn, mẹ hắn đã phải quỳ xuống cầu xin lũ quân lính. Hắn chẳng biết bà đã cầu xin chúng những gì. Hắn và anh trai bị đuổi ra khỏi nhà tới 6 canh giờ, và khi 2 đứa trẻ trở lại ngôi nhà sau khi lũ lính đã bỏ đi, ngôi nhà của chúng đã cháy lụi tới chân tường. Chỉ thấy mẹ hắn ôm chầm 2 đứa mà khóc lóc.
- Các Tiên nhân sẽ cứu chúng ta… Các Tiên nhân sẽ tới cứu chúng ta… Họ sẽ đánh đuổi lũ ác ôn này, sẽ cứu cho cha các con bình phục… Các Tiên nhân sẽ cứu chúng ta…
Mẹ hắn ôm lấy 2 anh em, đầm đìa nước mắt mà lặp lại vào tai 2 đứa trẻ những lời ấy.
Kẻ cầm đầu đám lính Vu sư đã reo giắc nỗi kinh hoàng cho gia đình hắn, hắn đương nhiên không thể nào quên, là 1 Vu sư rất có địa vị trong Cửu U Vu Phái lúc ấy. Thôn dân vẫn run rẩy sợ hãi mà nhắc tới tên hắn, Lã Thập Tam.
Mẹ hắn đã qua đời ngay đêm ấy. Bà ngồi 1 chỗ nhìn cha hắn đang bại liệt thoi thóp, khóc lóc hết 1 đêm dài. Sáng hôm sau, Vân Như Tài thấy xác mẹ mình vẫn co ro ngồi đó bên cha, 2 hàng nước mắt trên má vẫn còn chưa kịp khô.
Cha hắn vẫn nằm đó thoi thóp, chẳng còn chút ý thức. Anh trai hắn chịu đựng không nổi, kiên quyết chạy ra khỏi làng tìm người cầu cứu. Anh ta muốn tìm Tiên nhân, muốn nhờ họ cứu giúp mình.
Chiều hôm ấy, Vân Như Tài phải ra nơi đồn trú của đám Vu sư để nhận xác anh trai mình trở về.
Xác thì không còn, chỉ có thủ cấp của anh ta được đích thân Lã Thập Tam ném từ trên hào cao xuống, để cho Vân Như Tài tới nhặt.Vân Như Tài 1 tay xách đầu anh trai mình trở về nhà, bước chân rệu rã vì cơn đói cồn cào. Hắn thấy những người thân quen trong thôn làng, giờ đây sợ hãi xa lánh hắn. Chẳng ai dám cho hắn dù chỉ 1 bát gạo.
Hắn đưa mắt tìm kiếm con gà nhà thím Ba, mới nhận ra nó đã bị lũ Vu sư nướng ăn từ lâu rồi. Hắn thấy Dương thúc nhìn hắn đầy thương hại, muốn ném cho hắn 1 khúc xương, nhưng ngay lập tức vợ ông ta chạy tới giằng lấy, kéo ông ta đi vào trong nhà.
Vân Như Tài tự hỏi liệu Tiên nhân có thực sự sẽ xuất hiện, sẽ cứu lấy hắn khỏi cái chết đang chực chờ.
Hắn không còn sức để đào huyệt. Hắn đã từng ném xác mẹ mình xuống cái ao cạn sau nhà. Giờ hắn ném luôn thủ cấp của anh trai mình xuống đó, rồi lấy đất vùi lên.
Hắn rã rời không còn sức lực. Hắn nhìn thấy cha mình vẫn nằm đó thoi thóp.
Cơn đói lại kéo tới, thôi thúc trong lòng hắn bản năng sinh tồn. Hắn nhìn thấy con dao làm bếp bị vùi trong đống đổ nát của ngôi nhà. Hắn lại nhìn vào cha mình.
Hắn phải sinh tồn.Sáng ngày thứ 3, các Tiên nhân quả thực đã xuất hiện. Đông lắm, Vân Như Tài hoàn toàn không biết là bao nhiêu, nhưng họ đông hơn rất nhiều so với đám Vu sư đang đồn trú trong thôn.
Các Tiên nhân thực sự rất mạnh mẽ. Họ ngay lập tức đánh tan tác lũ Vu sư kia. Họ thanh lịch, quý phái và hùng tráng biết bao nhiêu so với những tên Vu giáo bẩn thỉu, tà đạo và ác độc kia.
Thôn dân ùa ra ngoài chào đón các Tiên nhân, đem hết thực phẩm ít ỏi giấu trong nhà ra để chiêu đãi những vị anh hùng. Nghe thôn dân kháo nhau, là có tới 1 quân đã tới đây để giải cứu bọn họ.
Người dẫn đầu đoàn quân anh hùng ấy, lại là 1 thanh niên vô cùng trẻ tuổi và hoạt bát. Nguyễn Bạch. Cũng như Lã Thập Tam, đây lại là 1 cái tên mà suốt đời Vân Như Tài không thể nào quên.
Bởi lẽ, tai họa đối với thôn nhỏ này, kì thực không vì kẻ tên Nguyễn Bạch kia mà chấm dứt. Ngược lại, chính hắn mới là kẻ mang lại sự hủy diệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT