Hắn thấy mắt mình ướt nhòe. 1 giọt lệ chảy dài trên gò má. Hắn chẳng hiểu vì sao mình khóc. Hắn chỉ biết rằng trái tim hắn đang quặn đau vì 1 sự mất mát không thể nào bù đắp.

Trên lớp vải trắng che phủ người nàng, đặt gọn gàng 1 sợi dây chuyền. Mặt dây chuyền ấy là 1 miếng đá đen nhánh, có hình thù như 1 chiếc sừng nhỏ xíu và cong vút. Người con gái bí ẩn này đang luôn mang chiếc dây chuyền ấy bên mình, từ cái ngày hắn gặp nàng dạt vào bờ biển, cho tới suốt những năm tháng chung sống cùng nhau.

1 bóng người bước tới, mà hắn chẳng nhìn rõ mặt. Ông ta đeo những trang sức cầu kì nổi bật hẳn so với những người xung quanh. Ông ta tới trước mặt hắn, khẽ quỳ xuống, cung kính đưa 2 bàn tay cầm lấy sợi dây chuyền, rồi khẽ khàng lách người nhường đường cho hắn bước lên.

Chỉ còn 1 con đường dẫn về tòa Kim tự tháp, mà từ đó đã xây sẵn 1 con đường phẳng tắp dẫn lên đỉnh. Dọc con đường là những người thân và gia quyến của hắn, cả những đứa con mà hắn đã có với nàng. Hắn chẳng nhìn rõ 1 ai.

Trong mắt hắn chỉ còn con đường dẫn thẳng lên bầu trời cao, tới vị thần Mặt trời kiêu hãnh đang ngự trị.

Hắn bế theo thân xác của nàng, bước từng bước dọc theo con đường.

Tòa Kim tự tháp chia làm 2 tầng. Con đường từ dưới đất sẽ dẫn lên 1 chiếu nghỉ rộng lớn, mà từ đây sẽ có 1 cầu thang dẫn tới đỉnh cao nhất. Cầu thang ấy có 13 bậc, dẫn tới 1 cánh cổng khổng lồ.

Cánh cổng Mặt Trời.

Chỉ những kẻ được Thần linh lựa chọn mới có thể bước qua nó, để có thể bước tới lãnh địa của Thần thánh, hoặc là xuống địa ngục.

Hoặc là xuống địa ngục.
- Các thí sinh tham gia khảo hạch, nghe cho rõ đây, ta chỉ nói 1 lần thôi - Giọng Đường Thái Nguyên trầm hùng vang lên dập tắt hết những tiếng láo nháo phía dưới - Đây là Thăng Thiên Chi Lộ của Trúc Sơn Phái, cũng là con đường lên trời. Các ngươi đang ở dưới mặt đất, là xuất phát điểm thấp nhất, đương nhiên chỉ có 1 phương hướng để đi mà thôi, đó là leo lên, không ngừng leo lên!

Dưới chân núi Trúc Sơn, Đường Thái Nguyên cùng khoảng 20 môn đệ của Trúc Sơn Phái đang hướng dẫn cho đoàn thí sinh đợt này. Quả thực tình hình kinh doanh của môn phái càng ngày càng xuống dốc, đợt này khảo hạch chỉ nhận được hơn 800 hồ sơ, 1 con số thấp kỉ lục trong 20 năm trở lại đây.

Tập trung ở Mộc Hành Kinh xong xuôi, đoàn người mất 2 ngày ngồi xe để về tới Trúc Sơn Quận.

Thực ra thì, mọi năm sẽ có 1 màn giễu võ giương oai hoành tráng nào đó, nhưng là sử dụng Hộ Sơn Sát Thần Kiếm làm Phi Hành Khí để đưa cả đoàn người về lại tông môn. Món đó xé gió bay vun vút trên trời, chưa tới 1 tuần hương là đã đến đích. Hay dùng Phi Hành Thú Thượng Phẩm, ví như lũ Lục Đầu Côn Bằng nuôi ở sau núi chẳng hạn. Hoặc như…

Nhưng không, năm nay ngân sách eo hẹp, để thực hiện chủ trương tiết kiệm là quốc sách, nói không với lãng phí, Trúc Sơn Phái rốt cuộc bố trí cho 1 đoàn xe chở cả thầy cả trò về núi.

Đường Thái Nguyên từ lâu đã đảm nhận trọng trách Tuyển sinh cho môn phái. Công việc này nói quan trọng thì cũng không quá quan trọng, nhưng cũng không phải thứ dễ dàng xuề xòa cho qua. Nói là nghĩa vụ bắt buộc thì cũng không quá chính xác, mà người đích thân đi Tuyển sinh cũng sẽ có 1 số lợi ích như nhắm trước được nhân tài về dưới trướng, nhưng cũng không phải lợi ích gì quá to tát để phải tranh giành. Nhiều người còn coi mấy việc lặt vặt này như 1 loại gánh nặng, đùn đẩy nhau còn chưa xong.

Để đích thân 1 Đệ Nhị Trưởng lão như Đường Thái Nguyên đi tuyển sinh, thực ra cũng là vì bản thân lão có đôi chút hứng thú với công việc này. Mà ai cũng công nhận lão có mắt nhìn người. Chẳng hạn như năm đó, đứng ra đề cử Nguyễn Bạch, 1 kẻ tài cán chưa có là bao lại vô danh tiểu tốt, đòi hỏi sự tự tin rất lớn cùng óc quan sát nhạy bén vô cùng. Đường Thái Nguyên không chỉ có mắt nhìn người tốt, lão còn có gan tin vào phán đoán của bản thân. Người ta hay nói, nếu ngày trẻ lão không tu tiên, mà đi buôn bán, đích thực cũng sẽ trở thành 1 con buôn cự phách.

Dẫn đoàn thí sinh ngơ ngáo lom dom đi đằng sau, Đường Thái Nguyên tiến về chân núi Trúc. Khí hậu vùng năm quanh năm oi ả như mùa hè, kèm tiếng ve kêu râm ran càng làm cho con người ta phát nhọc. Lão dừng lại trước phiến đá lớn khắc 3 chữ “Trúc Sơn Phái”, đánh dấu địa phận 1 trong Tứ đại Tiên Phái hoành tráng nhất lục địa.

- Mới đi có 2 tuần, đã chẳng thẳng nào lau dọn.

Đường Thái Nguyên nhìn phiến đá bị bụi phủ 1 lớp mà làu bàu. Lão hít 1 hơi đầy Linh Khí, rồi thổi nhẹ 1 cái. Luồng gió lốc như có linh trí, không chỉ ào ạt cuốn đi lớp bụi bẩn, còn biết luồn lạch vào từng kẽ hở, mài bóng cả phiến đá lên như mới.

Lần nào cũng vậy, đã thành thói quen, lão không chịu nổi khi nhìn dấu hiệu của môn phái mình không ai để tâm. Mà lần này, lão lại tự hỏi, không biết mình còn có thể làm điều này bao lần nữa? Chẳng mấy nữa, cái tên Trúc Sơn Phái có lẽ sẽ không còn tồn tại nữa rồi…

Đi qua cổng vào, chẳng mấy chốc là tới Thăng Thiên Chi Lộ. Mà nói trắng ra là đường leo núi. Vì ai cũng biết, leo hết ngọn núi này thì cũng chẳng Thăng Thiên được đâu, vì mấy ông Tiên Nhân còn đang ngồi sờ sờ đó ăn lương nhà nước kia mà. Nhưng với đám môn sinh ôm mộng phi thăng, đắc đạo thành Tiên, thì tận mắt thấy con đường huyền thoại này, lòng không khỏi nôn nao khó tả.

- Tất cả các ngươi đều có lòng háo hức và bầu nhiệt huyết trong người - Đường Thái Nguyên hài lòng nhìn những ánh mắt đầy khát vọng của đám trẻ, mà lại không khỏi nhíu mày khi thấy có 3 đứa đang nhìn ngược nhìn xuôi vô cùng mất tập trung - Nhưng giờ trong số các ngươi chưa-có-một-ai là đã được nhận vào Trúc Sơn Phái cả. Đối với người không trong môn phái, con đường này sẽ cản lối bằng Hộ Sơn Định Chế do chính lão phu tạo ra. Càng bước lên cao thì Định Chế sẽ càng mạnh.

Đám thí sinh bên dưới xôn xao thảo luận. Phần đông trong số bọn họ cũng đã nghe qua về khảo hạch kiểu này.

- Bài khảo hạch rất đơn giản, bước lên con đường Thăng Thiên này, cố hết sức mà tiến về phía trước, 1 bước không lùi! Có thể không cần leo tới đỉnh, cũng không cần các ngươi thể hiện bất cứ thứ gì hoa mĩ, chỉ cần nhất tâm cầu đạo, kiên quyết tới cùng, nhất định sẽ có ngày thành công! Đích thân ta, cùng 9 Trưởng lão khác, và 24 Đường chủ sẽ theo dõi và đưa ra đánh giá cuối cùng. Khảo hạch bắt đầu ngay từ bây giờ, đúng 12 canh giờ sau sẽ kết thúc. Chúc may mắn!

Vừa dứt lời, đã có không ít thí sinh hùng hục lao lên phía trước như sợ mất phần. Bọn họ đã trở thành những người đầu tiên leo núi.

Mấy tình huống kiểu này cũng được mô tả nhiều trong các tiểu thuyết Tiên Hiệp được bày bán, nên xem ra rất nhiều fan ruột đã bày ra những chiến lược cũng như đối sách rõ ràng. Tốp đầu leo núi hiển nhiên đã chuẩn bị tinh thần từ trước.

Còn lại cũng có rất nhiều người không vội leo núi, mà hô hào túm năm tụm ba lập đội nhóm, lên kế hoạch, hoặc lại bày thức ăn thức uống ra để bồi bổ trước khi bước vào khảo hạch.

Có người bình tĩnh, có kẻ hoảng loạn, cũng có rất nhiều người tự tin ra mặt.

Đương nhiên mọi lý thuyết thì vẫn chỉ là màu xám, còn cây đời thì vẫn mãi xanh tươi. Các thí sinh ai nấy đều thủ sẵn cho mình rất nhiều chiến thuật hoặc bài tủ, nhưng để áp dụng vào thực tế có nổi hay không thì còn chưa rõ.

Nửa canh giờ cứ thế trôi qua. Những kẻ đã bắt đầu leo núi thì mất hút vào làn sương mù bí hiểm, những kẻ từ tốn phía sau cũng lục đục khởi hành. Số người còn lại dưới chân núi càng ngày càng thưa thớt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play