- Hà Tuyết Di à? Ừm…

- Sao? Nghe tên ta gợi ngươi liên tưởng tới điều gì sao?

- Không. Tôi chỉ không nghĩ rằng Lão Tứ lại là 1 con robot.

- …

Hà Tuyết Di cảm thấy không nên kéo dài cuộc trò chuyện với Vương Thành Văn, và cũng không bao giờ nên ra vẻ bí hiểm lấp lửng với thằng này.

- Ta chỉ nói chuyện với ngươi qua con robot này mà thôi. Ta muốn tận mắt chứng kiến xem Vương Thành Văn mà họ nói là tài năng cỡ nào, nhưng xem ra ngươi không được như ta mong đợi. Đến cả 1 kẻ như Liễu Thanh Chân còn khiến ngươi vất vả tới vậy.

- Tôi đã nói với anh tôi chỉ là người bình thường như bất kì ai thôi mà?

- Có lẽ vậy. Có vẻ như Lão Đại có thể tính toán được cả bầu trời trên cao, nhưng cũng đã nhầm lẫn ngươi với 1 ai khác rồi.

Con Abo lại đưa bàn tay máy móc ra. Hạt ngọc trắng hiện ra trên bàn tay ấy. Nó giương bàn tay về phía Văn.

- Chắc ta phải tự mình thử nghiệm xem sao. Hàn Băng Thiên Lý.

Xoẹttttttt!!!!!!

Từ viên ngọc trắng ấy bắn ra 1 luồng băng giá lạnh lẽo như có thể đâm xuyên vạn vật, với 1 tốc độ nhanh như 1 tia chớp bắn tới Văn.

Văn chỉ có 1 tích tắc để nhận biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cơ thể hắn lại không thể hành động kịp. Hắn như đứng trơ ra đó đón nhận 1 đòn công kích chết chóc này.

Choangggggg!!!!!!!!!!!!!!!

Gió chẳng biết từ đâu nổi lên, từ 4 phương 8 hướng, cuồn cuộn kéo tới từng đợt từng đợt, không khác gì những mũi kìm vô hình uốn lượn trong không khí, rồi xoắn lại với nhau, bẻ nát tan tia băng ấy ngay trước khi nó chạm được vào người Văn.

- Ố ồ?

Giọng Hà Tuyết Di vang lên hứng thú.

Trong tầm nhìn của hắn, đứng trước Vương Thành Văn, là kẻ đã ra tay ngăn cản chiêu thức vừa rồi.

1 thư sinh mặc 1 bộ áo dài, mái tóc quăn dài phất phới, đôi mắt nhắm hờ, bàn tay cầm theo 1 cây bút vung vẩy. Từng luồng gió như bị cuốn theo đầu bút mà nhảy múa.

- Anh Phong?

- Hà hà hà. Thế giới ngoài kia vẫn còn những nhân tài như vậy sao? Thật đáng hứa hẹn. Hẹn gặp lại, cả 2 các ngươi.

Uỳnhhhhhh!!!!!!!!!

Đây cũng là lúc uy áp đầu tiên của Hà Chí Thương xuất hiện trên bầu trời Sa Li Khan.

Khi Văn giật mình ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, rồi quay xuống, đã không còn thấy con Abo đâu nữa.

- 2 đứa kia! Văn! Phong!!! Đứng đực mặt ra đấy làm gì?! Lại đây! Lại đây mau!!!!

Bên kia đường, nhoài người ra khỏi chiếc xe đang đỗ chính là Nguyễn Bạch. Vân cũng đang ngồi chễm chệ trên ghế trước.

- Nhanh cái chân lên! – Nguyễn Bạch giục giã – Chỗ này sắp sửa loạn rồi! Đúng là toàn những biến cố chết tiệt! Nhanh nhanh! Chí Tôn Cường giả mà tới nơi là mệt mỏi lắm!

- Có chuyện gì vậy ạ? – Vừa chui lên xe, Văn đã hỏi.

- Tao mà biết được tao chết liền. Từ hôm qua đến giờ còn chưa đủ chuyện hay sao, mà giờ lại kéo thêm 3 tên Chí Tôn tới nữa? Đi nào! Chúng ta sẽ thẳng tiến tới Bắc Hà!

- Vậy chuyện gì sẽ xảy ra với thung lũng này? – Văn hỏi.

- Ai mà biết chứ. Nhưng chí ít cứ tin tưởng rằng 3 tên Chí Tôn kia sẽ không làm chuyện gì thất đức trước mắt bàn dân thiên hạ đâu.

- Còn thằng Đức sao rồi? – Văn lại hỏi.

- Đức? Đức nào? – Nguyễn Bạch lên tiếng.

- Hà Minh Đức. Lúc nãy cháu có thể nó ở cùng với bác và Vân mà.

Nguyễn Bạch liếc mắt qua nhìn Vân. Có vẻ như 2 cha con họ đã có thỏa thuận gì đó.

- Thằng đó hả? – Vân trả lời. Cô biết thằng này có thể phát hiện ra nếu mình nói dối, nên đành chọn cách nói tránh – Sau lúc ở đó thì không biết cậu ta đâu rồi.

- Vậy à?

Văn không đáp lời. Hắn quay đầu nhìn về phía sau, nhìn thung lũng Sa Li Khan phồn hoa náo nhiệt giờ hỗn loạn và điêu tàn.

Hắn từng hứa với Lan, với đứa bé kia, sẽ giúp Đức biến nơi này thành 1 nơi tự do cho những đứa trẻ như vậy được sống. Nhưng, có vẻ như, khi ta cố gắng thoát khỏi 1 sự kìm kẹp này, 1 sự kìm kẹp khác lại xuất hiện, chỉ là dưới 1 hình thức khác mà thôi.

- Cuộc sống này là 1 cuộc chiến không hồi kết, nhóc Văn ạ.

Chẳng hiểu Nguyễn Bạch có đoán được những gì Văn đang nghĩ trong đầu hay không, nhưng ông ta đột nhiên nói ra điều ấy.

- Cũng giống như cuộc hành trình của nhóc, của ta, của tất cả chúng ta vậy. Chặng đường phía trước còn rất dài.
Chiếc xe men theo 1 tuyến đường ở Quận 3, ngược dòng nhánh sông Mẫu Hà đổ xuống từ phương Bắc mà đi ngược lên.

Nhìn qua bên kia bờ sông, Văn nhìn thấy 1 thiếu phụ bế theo 1 đứa bé đứng bên bờ, dõi ánh mắt xa xăm nhìn về nơi tan hoang trong thành phố, như đang chờ đợi 1 điều gì. Hắn thấy đứa bé giơ cánh tay nhỏ xíu về phía mình như đang vẫy chào.

Chỉ là 1 hình ảnh thoáng qua, như bao hình bóng khác dọc theo 2 bờ sông này. Dòng sông Mẫu Hà vẫn cuồn cuộn chảy về phía biển như ngàn năm vẫn vậy. Dòng sông ấy vẫn kết nối mọi thứ, từ quá khứ tới thực tại, từ thượng lưu tới hạ nguồn. Còn hắn thì đang ngược dòng mà đi.
Ngồi trầm ngâm trên ghế phụ, Vân chán nản quan sát tờ giấy mà mình cầm trong tay. Tờ giấy đã úa vàng vì năm tháng, nhưng vẫn rất bền bỉ như được làm từ 1 chất liệu đặc biệt. Trên đó chẳng có 1 dòng chữ nào. Chẳng có bất kì kí hiệu gì. Chẳng có gì hết.

Giao kèo để Vân giữ bí mật cho Nguyễn Bạch, chính là cô được cầm lấy trang giấy này, Trang Sử đã mất của Man’Noerr. Còn lý do vì sao Nguyễn Bạch khao khát thứ này, thì lão hoàn toàn ém nhẹm. Lão nói rằng có những thứ tự mình tìm hiểu mới thú vị. Và Vân cũng đồng ý với quan điểm này.

Có điều, nhìn sao đi nữa cũng chỉ thấy đây là 1 tờ giấy trắng.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại của cô nháy lên báo hiệu có tin nhắn chưa đọc.

Vân mở phần Tin nhắn ra, chẳng thấy tin nào mới, chỉ thấy tin nhắn bí ẩn đã từng nhắn cho cô lúc ở bên trong Hắc Tháp giờ đang nhấp nháy.

Đây chính là tin nhắn được gửi tới từ Tầng 17 của Fuji Web. Để đọc được tin nhắn này cần nhập đúng mật mã. Đồng thời, mở đúng mật mã sẽ cho cô quyền truy cập vào tầng thông tin thứ 16, tầng sâu hơn hiện tại.

Vân suy nghĩ 1 hồi, rồi gõ vào đó.

W-h-i-t-e-p-a-g-e (Trang giấy trắng)

Truy cập thành công!

Chỉ là 1 đoạn text ngắn, kèm 1 đường link để truy cập vào tầng 16 Fujiweb.

Đoạn text đó như sau:

“Chào Red Witch. Anh là Lonely Boy. Có thể chúng ta chưa từng gặp gỡ, nên em có thể sẽ không tin tưởng anh. Dù thế nào, anh cũng muốn nhắc nhở em 1 điều: Đừng tin tưởng bất kì ai xung quanh em!”

Vân tắt điện thoại, đưa mắt nhìn mọi người trong xe.

Cha cô, Nguyễn Bạch đang vừa lái xe vừa hát ngêu ngao 1 bài hát gì dó bằng 1 giọng hát chối tai không thể tả.

Vương Thành Văn đang chống cằm nhìn ra cửa sổ.

Nguyễn Thanh Phong đang mơ màng lim dim.

Rốt cuộc ai là người mà cô không thể tin tưởng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play