Thiên Lôi Đại Trận năm đó từng xuất hiện trên bầu trời Long Thành, 1 lần nữa lại xuất hiện. Cho tới thời điểm này, thân phận thực sự của Liễu Thanh Chân hẳn đã không còn gì bí ẩn.
Nhiều người bắt đầu đặt ra câu hỏi, liệu Liễu Thanh Chân có phải là kẻ đứng sau tất cả, hay đằng sau hắn còn cả 1 mưu đồ to lớn hơn?
Nhưng vẫn không có ai hành động. Ít nhất thì, Phạm Viết Tuệ không hề nhận thấy 1 động thái nào đến từ các bên.
Chuyện Vương Vũ Hoành đã tới đây, đương nhiên hắn chưa đủ quan trọng để được biết. Đinh Huyết Vũ đơn thương độc mã tham chiến, vẫn không đủ đại biểu cho ý đồ của Vương tộc. Phía Long Thành thì tuyệt nhiên không có 1 phản ứng, còn ở ngay nơi đây, Vương Thụy An cũng có vẻ bình chân như vại.
Ngay khi Phạm Viết Tuệ chạy tới Đệ Tam Tháp đề xuất Vương Thụy An cho quân can thiệp, ông già này dường như chẳng thèm quan tâm. Lão chỉ ậm ừ vài tiếng cho qua chuyện.
Tại vì sao nhỉ? Phạm Viết Tuệ băn khoăn tự hỏi. Hắn lui về phòng tiếp đãi ở Tầng 20 Đệ Tam Tháp mà trong lòng vẫn ngổn ngang không hiểu. Kể cả không thể điều động quân đội can thiệp, thì vẫn có thể lấy tư cách Giám Sát hội để quản lý các sự vụ xảy ra trên đất Đại Nam cơ mà?
Hắn luôn cho rằng mình thừa hưởng trí tuệ của ông nội, hắn ít nhiều cũng phải là một Đại trí giả tương lai. Cộng thêm với đó càng là thiên phú hiếm người có được. Hắn đã luôn tin rằng mình sinh ra để làm những việc vĩ đại.
Vậy tại sao? Tại sao chỉ 1 tình huống thế này thôi, hắn lại không hiểu nổi thứ gì đang diễn ra xung quanh mình? Tại sao hắn cứ cảm giác mình là kẻ vô năng duy nhất giữa bầy sói đang toan tính nhau?
Hắn ghét cái cảm giác này. Hắn ghét phải thừa nhận mình vô năng. Chuyện đó không thể nào xảy ra được.
Dù rằng Phạm Viết Tuệ luôn muốn vượt qua cái bóng của ông nội để khẳng định bản thân mình, sâu thẳm bên trong hắn luôn ghen tị với ông, người mà cơ trí phủ trùm cả 1 Đế quốc.
Hắn vốn luôn nghĩ rằng chỉ cần tài năng thiên phú là có thể làm được điều đó. Nhưng càng ngày hắn càng cảm thấy không đúng. Điều mà ông nội làm được không phải là thuần túy tài năng. Hắn không biết mình còn thiếu thứ gì?
Đúng vậy, hắn được sinh ra để trở nên vĩ đại. Chỉ là hắn còn chưa tìm ra điều mà mình còn thiếu đó thôi.
Đúng lúc này, 1 tin nhắn được gửi vào trong điện thoại của hắn.
Phản ứng đầu tiên của hắn khi nhìn thấy tin nhắn này là sự sửng sốt tột độ. Sau đó là đăm chiêu. Cuối cùng lại xuất hiện 1 nụ cười đắc ý trên gương mặt cao ngạo.Xung quanh Đệ Nhị Tháp bị phong tỏa bởi rất nhiều quân lính do Liễu Thanh Chân điều khiển.
Nguyễn Bạch loay hoay điều khiển chiếc xe của mình cố gắng tiếp cận vào tòa tháp, nhưng đều bị hỏa lực rất rát của bọn chúng bắn dạt ra ngoài.
- Mẹ nó! – Hắn quạu cọ.
- Đợi đã. – Đức ngồi sau xe đột nhiên lên tiếng – Những quân lính đó bị điều khiển bởi thứ thiết bị trên cổ mình phải không? Vậy thì những thiết bị đó phải được nhận tín hiệu thông qua 1 loại đường truyền nào đó.
- Có lý. – Nguyễn Bạch gật gù.
Đức không nói nữa. Hắn rút từ trong túi ra 1 quả lựu đạn, rồi dùng ngón tay làm vài động tác lên cái chốt.
- Làm cái gì đó? – Nguyễn Bạch miệng thì hỏi, tay vẫn lái chiếc xe tiếp cận tới bọn binh sĩ.
- Thảo bỏ limiter.
Đức nói rồi nhoài người ra cửa sổ, vừa đúng lúc chiếc xe bo cua, hắn vung tay ném thẳng cái lựu đạn vào giữa đám binh lính.
Một tiếng nổ phát ra, kèm với đó là 1 luồng nhiễu xạ khuếch tán.
Đám binh sĩ đồng loạt khụy xuống ôm đầu đau đớn.
Nguyễn Bạch chẳng chút chậm trễ lao thẳng chiếc xe qua vòng vây, phóng hết tốc lực tới chân tòa tháp.Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Hà Minh Đức đứng trước tòa tháp vĩ đại, thứ mà hắn vẫn luôn nhìn thấy dù ở bất cứ vị trí nào trong cái thung lũng này. Một cảm giác nôn nao khó tả dần dâng lên trong người hắn, như đồng nhịp với 1 nhịp thở cổ xưa vẫn đều đều toát ra từ bức tường đá lạnh lẽo u ám kia.
Một giọng nói mà hắn từng nghe mới đây thôi, giờ lại tiếp tục văng vẳng trong đầu, như 1 tiếng gọi, lại đâu đó giống như 1 tiếng cười ma mị rùng rợn.
Nguyễn Bạch chăm chú nhìn những phản ứng trên gương mặt thằng nhóc bằng 1 ánh mắt khó dò.
Bất chợt, 1 tiếng nổ lớn vang lên, kèm theo đó là 1 cơn lốc cuốn thẳng lên trời cao. Sau đó, trên nền trời đen tối, 1 trận pháp khổng lồ bằng sấm sét xuất hiện.
Cả 2 giật mình ngước lên nhìn bầu trời.
- Lục Thập Tinh Mệnh Đồ - Nguyễn Bạch lẩm bẩm.
- Cái gì cơ? – Đức hỏi.
- Không có gì! – Nguyễn Bạch quát lớn – Đi thôi, nhanh lên! Thứ chết tiệt kia sẽ phát hiện ra chúng ta nhanh thôi!
Đúng lúc này, vết thương mà Grandino gây ra trên mạng sườn hắn lại đau nhói. Hắn đưa tay bưng chặt lấy vết thương, cắn răng mà chạy về phía trước. Hà Minh Đức cũng không hề chậm trễ chạy theo.
Đúng lúc ấy, Nguyễn Bạch cảm nhận được từ xa, 1 luồng sấm sét chết chóc đang nhắm thẳng về hướng bọn họ.Từ trên bầu trời cao, Liễu Thanh Chân như 1 vị Lôi Thần bao bọc bởi vô vàn tia sét, nhìn xuống Vương Thành Văn với 1 cái nhìn ngạo nghễ khinh bỉ.
60 đám mây điện tích dần chuyển hóa thành 60 Huyệt ấn, không ngừng cung cấp nguồn Khí lực dồi dào vào cơ thể hắn, giúp hắn duy trì Lôi Thần Giáng Thế tới gần như vĩnh viễn.
Hắn khẽ giơ bàn tay lên cử động. Cử động nhỏ này lại tạo nên tiếng sấm rền vang giữa bầu trời.
- Gần như đã khai mở được Tiểu Thiên Thế Giới. – Hắn nói với tâm trạng không thật sự hài lòng – Bắt ta phải sử dụng nó lên cơ thể mình khi chưa đạt tới cảnh giới ấy, ngươi dù có chết cũng nên tự hào, Vương Thành Văn ạ.
Văn vẫn chăm chú quan sát đối thủ. Hắn chỉ thấy Liễu Thanh Chân nhẹ nhàng xoay ngược cơ thể xuống phía dưới, nhún người lấy đà. 1 tia sáng rực rỡ từ trên cao chiếu thẳng xuống. 1 khoảnh khắc sau, tiếng sấm sét mới nổ vang bầu trời.
Toàn bộ tòa nhà nơi Văn đang đứng bị tia sét này đánh trúng, đổ sập xuống.
Từ trong đống cát bụi, 1 bóng người văng lên giữa không trung, rồi chật vật tìm cách giữ thăng bằng để tiếp đất. Chiếc áo trên người hắn, vốn dĩ chưa 1 lần nào sứt chỉ, giờ đã lần đầu tiên rách toác. Những sợi vải cố gắng hấp thụ lấy những tia điện lập lòe, nhưng cuối cùng vẫn bị chúng ăn mòn.
Bản thân cây thước trên tay Văn cũng đã hấp thụ quá nhiều điện tích tới mức không cách nào khuếch tán. Riêng việc cố gắng cầm lấy cây thước trong tay cũng đã khiến hắn tê dại không chỉ cánh tay, mà cả nửa người.
Nhưng Văn vẫn nhất quyết không buông.
Hắn biết rõ, đứng trước đối thủ trước mặt, buông vũ khí đồng nghĩa với tự sát.
Từ trong màn sương bụi, những đốm sáng lập lòe hiện ra. Liễu Thanh Chân lừng lững bước tới, 60 quả cầu xoay xung quanh hắn, giờ thu nhỏ lại như những viên bi, rồi xếp thành 1 chiếc vòng xoay quanh cổ tay hắn.
Liễu Thanh Chân co bàn tay lại. Sắt thép từ đống đổ nát xung quanh bỗng nhiên hóa lỏng, rồi cuồn cuộn chảy vào lòng bàn tay hắn, cùng điện tích lập lòe.
Chẳng mấy chốc, 1 cây thương được thành hình.
- Ồ, mấy chòm sao đó, hóa ra còn có thể làm như vậy. – Dù đã mệt mỏi rã rời, Văn vẫn không quên học hỏi.
Hắn giơ cây thước lên cao, hướng về số lượng chòm sao ít ỏi còn lại của mình, vẫy vẫy 1 cái. Những chòm sao đó hóa thành những tia sáng tụ lại trên đầu cây thước, xua tan đi đống điện tích đang tích tụ, đồng thời mang về cho hắn 1 lượng Khí lực không tệ.
Tuy nhiên, khi so với 1 Liễu Thanh Chân đang hừng hực như 1 vị thần, lượng Khí lực này không khác gì 1 con đom đóm so với ánh trăng.
- Ngươi không thể tập trung vào tình hình hiện tại được hơn à? – Đối thủ của hắn nhếch mép.
Bỗng nhiên, 1 trận pháp nhỏ xuất hiện trước con mắt đỏ của Liễu Thanh Chân, khiến hắn giật mình mà nhìn về phía Đệ Nhị Tháp.
- Các ngươi nghĩ mình có thể qua mắt được Âm Dương Thiên Toán ư? – Liễu Thanh Chân nghiến răng.
Hắn quay người giơ cây thương nhắm thẳng về phía mà cách đó khoảng 1 cây số, chính là nơi Nguyễn Bạch và Hà Minh Đức đang chạy tới.
Động tác của hắn rất nhanh, nhưng Vương Thành Văn phản ứng còn nhanh hơn.
Phi Mã. Pegasus.
Kết hợp cùng với Bước nhảy Koudain. Chỉ sau vài lần sử dụng, hắn đã nghĩ tới cách kết hợp năng lượng từ những chòm sao này với những kĩ thuật của bản thân. Bằng 1 tốc độ nhanh tới mức chưa từng có, và cũng chỉ có 1 lần duy nhất này thôi, hắn gần như Thuấn gian di động mà xuất hiện ngay cạnh Liễu Thanh Chân.
Mãnh Sư. Leo.
Kết hợp cùng với Hoàng Kim Đại Thủ Ấn.
1 tiếng sư tử gầm vang. Ngọn giáo của Liễu Thanh Chân còn chưa kịp rời tay, thì 1 cú húc mạnh mẽ từ phía hông tông thẳng vào hắn. Sức công phá xuyên qua lớp sấm sét phòng hộ quanh thân, rồi bằng 1 lực đẩy không ai có thể cản, đẩy bay hắn ngã dúi dụi xuống đất.
- Anh không thể tập trung vào tình hình hiện tại được hơn à? – Văn cất tiếng hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT